Archive

Monthly Archives: August 2011

Trời nhiều mây và mát rượi, thậm chí sáng đi xe ngoài đường còn hơi se lạnh nữa. Cả ngày nghe nhạc Phú Quang. Lâu lắm mới nghe lại, dễ chịu quá. Có một bản nhạc “Câu chuyện tình yêu”, Trinh Hương chơi cùng giàn nhạc giao hưởng. Ảnh Phú Quang cùng cô con gái hồi còn bé xíu hiện lên, với bàn tay to lớn nắm bàn tay bụ bẫm bé bỏng của con. Tôi nhớ quá cái cảm giác có bố ở trên đời.

Trong khi đó cô bé bên cạnh mời mình nghe Lady Gaga. Cách nhau có 3 tuổi mà như cả một thế hệ vậy.

Chiều rồi, vẫn nhiều mây và vẫn mát.

Nhưng không phải mùa thu, mùa thu trời phải cao vời vợi kia.

Một hôm thấy đẹp trời, tôi quyết tâm mang 4 cái váy đi sửa, toàn những cái tôi ưa thích nhưng hơi dài hoặc hơi rộng.

Cửa hàng sửa quần áo nằm ngay mặt phố VTV. Cô vợ đi chợ, chú chồng chỉ là người trông hàng, và tháo chỉ những đồ cần sửa, béo và hiền, ngồi buôn chuyện với tôi. Bỗng dưng trời đổ cơn mưa to ùng oàng, ông chồng sốt ruột lắm, đi ra đi vào, không biết bà vợ có mang ô không. Mãi sau mới thấy cô í về, chú chạy ra cằn nhằn âu yếm em thế này, em thế kia, nhưng cô vợ thản nhiên nói mấy câu như đã quen với sự cằn nhằn của chồng. Nhìn ra thì cô vợ trông trẻ hơn và có vẻ ghê gớm, thảo nào.

Lúc cô vợ đo váy cho tôi, ông chồng ngồi chẹp chẹp miệng đánh tiếng với vợ, ồi, mưa gió thế này mà ông A ông B lại gọi điện rủ đến uống bia đấy. Cô vợ nạt luôn, thế đi làm gì, mất công đi từ đây ra tận đấy. Ông chồng thất vọng chuồn lên nhà, chắc tiếc lắm.

Đấy là cảnh một cô thợ may về già, không thuê được thợ nên chuyển sang sửa quần áo. Tấm biển may đo đồ Âu treo trước cửa khá to nhưng cũ mờ rồi, vẫn không được gỡ xuống, còn biển đề sửa quần áo nhỏ hơn, lại có tấm biển nhỏ hơn nữa là giầy dép, mỹ phẩm. Thật ra giày dép mỹ phẩm chỉ là một cái tủ kính đầy bụi, bày mấy đôi giầy, mấy chai lọ gì đó, chẳng hiểu ai mua mấy cái đồ phơi nắng ấy. Những con chỉ, vải vụn cũng bám bụi. Trong khi đó sau khi lấy đồ, tôi thấy cô sửa khá là khéo.Tôi thấy tiếc ghê. Một tiệm may có thể có cái đẹp rất riêng với những đồ đặc trưng: máy khâu, bảng chỉ màu, những cọc con chỉ đủ màu. Chỉ cần chịu khó giữ cho mọi thứ sạch sẽ, thêm ánh sáng, thì cô có thể làm việc vui vẻ hơn trong nhiều năm tới. Không được hạnh phúc trong lựa chọn của mình quả là lãng phí những năm tháng của cuộc đời này.

 

Ấy ở xa, mãi mới về đây buôn chuyện với tớ. Thật là vui vì lại được nói chuyện thoải mái, từ công việc đến gia đình, đến thời trang, cả chính trị và xã hội nữa J Nói chuyện vô tư, chẳng phải giữ kẽ gì cả. Tớ rất vui. Bạn bè quan trọng như vậy đấy.

Cảm giác đầu tiên khi gặp lại ấy, hình như ấy vẫn như mấy năm trước.  Nhưng dần dần tớ lại thấy ấy có thay đổi, có vẻ chín chắn hơn. Ồ, ai mà chẳng thay đổi. Tớ cũng có suy nghĩ đó khi gặp lại những người bạn cũ cấp 3 và đại học. Mọi người dường như vẫn dáng vẻ, giọng nói và điệu cười ngày xưa, ngồi với nhau vẫn không khí vui vẻ cũ, nhưng cuộc sống khác biệt cũng đã ghi dấu lên từng người.

Hình như tớ đang nói đến một điều hiển nhiên. Chì là có những người bạn lâu ngày mới gặp, sự thay đổi đó rõ ràng hơn đôi chút. Tớ từng suy nghĩ về điêu đó mà vẫn ngạc nhiên. Liệu cái vẻ ngoài do cuộc sống tác động lên đó, nó chiếm bao nhiêu phần trăm cái vẻ ngoài của chúng ta, liệu cái tính cách “trời sinh” có khác đi chút nào không nhỉ? Hay là bản chất không đổi, chỉ đổi thay cái thái độ thôi?

Tớ chợt nhớ vợ chồng tớ đã từng lập kế hoạch mỗi tuần gặp một người bạn cũ, vì nhớ bạn bè kinh khủng, mà cũng muốn được gặp gỡ chia sẻ về cuộc sống. Chắc phải khởi động lại kế hoạch đó. Nếu không chỉ bẵng đi không cố gắng một thời gian là đã lỡ đi bao nhiêu thay đổi. Chẳng phải để biết, mà cảm giác chia sẻ với bạn hiền thật sự rất dễ chịu.

Ở công ty mỗi người được sở hữu một cái bàn to, cỡ 1,7 x 1 m. Ngoài cái màn hình, bàn phím, chuột và điện thoại bàn, tôi có thừa thãi không gian để bày đồ.

Cái bình phong có vẻ nổi bật nhất có thẻ coi là quà để lại của công chúa đồng nghiệp cũ, câu chuyện liên quan đến cô công chúa này khá phức tạp, chỉ có thể nói là tôi có ấn tượng khá sâu đậm với nhân vật này. Tấm bình phong made in China, bằng sơn mài khá đẹp, màu sắc nhã nhặn và đậm chất Trung Của. Mặt bên kia là hình Xuân Hạ Thu Đông nhưng xấu hơn, mặt này là đôi công đứng bên hoa hải đường, màu rất đẹp.

Hộp chì màu có cái vỏ hộp hơi xấu nhưng tạm thời nó đựng đống chì màu yêu quý của tôi. Một thời gian khá lâu tôi quên là mình thích vẽ chì màu, mãi đến tuần trước, sau khi được inspire bởi website của Sống, tôi lập tức đi mua ngay. Tuy mới quẹt được vài nhát nhưng vẫn hài lòng.

Khung ảnh hình hộp thủy tinh theo tôi từ công ty cũ, từ khi Sao Nhỏ mới ra đời, đến nay đã thay ảnh 3 lần. Lúc nào tôi cũng có thể nhìn thấy anh bạn nhỏ cười toét miệng bên cạnh mình.

Miếng mica này đúng màu tôi thích, xanh lá cây. Gần đây tôi lôi màu này vào 1 cái bàn lễ tân cho Gym&Spa của khách sạn, nhưng công trình đó trong SG quản lý, không biết đến giờ này họ có giữ design không nữa.

Miếng lót ly có hình kangaroo, là quà của sếp tổng hồi ông mới sang. Giờ thì bác í đi rồi, chẳng phải vì quý mến bác í mà giữ lại nhưng tôi không nỡ đặt cốc lên một hình vẽ như thế. Thôi cứ để nó lay lắt trên bàn.

Quyển sổ Daisy này rất xinh đẹp, anh mua trong SG. Tôi giữ làm sổ vẽ và ghi linh tinh, còn dung 1 quyển xấu khác làm sổ công tác.

Những cục đá và vỏ ốc này là món quà mới nhất mà cô bé ngồi cạnh tặng nhân dịp em í cùng các bạn phượt Cô Tô. Tôi đã lăn tăn mãi có nên đi theo em í không, nhưng cuối cùng không đủ dũng cảm để Sao Nhỏ ở nhà qua đêm nên đành tiếc nuối nghe em í kể chuyện thôi. Cô bé này tính rất nhiệt tình, khuân cả một chậu đá với vỏ ốc về, cho tôi chọn thoải mái. 2 cục đá này em í bảo lúc ở dưới nước có màu xanh mà chị thích, rất đẹp. Tiếc là bi giờ không thấy gì, nhưng dù sao thì chúng cũng đã từng xanh. Cái vỏ màu nâu trông như có sóng biển, còn cái vỏ trắng thì đơn giản là một vỏ sò điển hình. Viên sỏi nhỏ nhất có những ngấn ngang, như là những mực nước đều đặn.

Hồi bé tôi từng nhặt được một miếng đá trắng tinh, óng ánh, hai mặt phẳng mịn như bánh sữa. Tôi bỏ vào túi áo để mang về, nhưng đến nhà thì thấy đã rơi từ bao giờ. Cho nên sau này tôi rất thích những món quà ai đó nhặt nhạnh mang về cho tôi và vẫn hy vọng tìm thấy một mảnh đá trắng đẹp như thế. Cái thói thích những thứ nhỏ nhỏ cũng theo tôi từ bé đến giờ.