Archive

Xem

Sớm nay Sài Gòn trời trong xanh, chiều tới có một cơn mưa rào nho nhỏ và qua nhanh, trời lại trong trở lại. Nhân ngày Tình yêu, kể dông dài về ba câu chuyện tình mà tôi mới xem dịp tết vừa rồi.

Câu chuyện trong truyện ngắn “Mình nói chuyện gì khi mình nói chuyện tình?” nhạt nhạt, chẳng hề lãng mạn hạnh phúc hay day dứt tha thiết gì cả. Và nó gây buồn bởi chính sự nhạt nhạt đó. Khi mà tình yêu đối với mọi người thật mơ hồ, không thiết yếu, không quan trọng. Khi mà những câu hỏi bắt đầu nghiêm túc: Như vậy có phải là yêu không, Có tình yêu như thế trên đời không, được đặt ra mà không ai buồn trả lời. Hay một câu chuyện (tưởng như chuyện) tình được kể lại mà người kể cũng không buồn kết thúc nó nữa. Buổi chiều tàn dần, phòng khách của họ tối hẳn đi nhưng đèn cũng chưa bật lên. Tôi có thể cảm nhận rõ không gian đó, nó giống như tôi đã có trong một vài lần ở nhà một mình đợi mọi người về, bằng lòng với 1 khoảng sáng rất nhỏ đủ để đọc, và lười biếng bỏ mặc bóng tối chiếm lĩnh căn phòng uể oải. Truyện ngắn kết thúc với vài câu hỏi trong với tôi nhưng tôi cũng ko mong câu trả lời, kết thúc với sự hụt hẫng mà cũng là sự nhẹ nhõm khi không phải dõi theo những mẩu đối thoại lạnh lẽo đó nữa.

Câu chuyện tình thứ hai, trái ngược hẳn, dữ dội và đau lòng. Chuyện diễn ra giữa một thiếu gia người Hoa và một cô gái Pháp trong bối cảnh thành phố Thiên Tân những năm 1900 trong cuốn “Ống nhòm một mắt” mà tôi trì hoãn giờ mới dám xem. Tình yêu, hoặc tôi cảm giác ở đây là sự yêu thích mãnh liệt, đã bùng cháy và tan tác theo chiến tranh và những biến động quá sức chịu đựng của con người. Tôi thì không quan tâm tới câu chuyện đó, vì mối tình ấy hơi non nớt và hơi siêu thực. Tôi thích nghiền ngẫm những chi tiết sống động, đẹp đẽ về bối cảnh của câu chuyện, hay thích những chi tiết về gia tộc, hay người vợ trầm lặng và nhẫn nại của cậu thiếu gia kia hơn.  Nhưng dù gì, cuốn sách này cũng rất cuốn hút, đẹp và buồn và tàn nhẫn đến không dứt ra được.

Êm ả một cách nhẹ nhàng và khá theo xu hướng của giới trẻ là câu chuyện trong MV của ca sỹ ĐP. Ê-kíp dàn dựng một màn cầu hôn mà nữ chính không hề hay biết, và cô gái liên tục bất ngờ, cảm động cho tới phút cuối. Thật ra câu chuyện cũng dễ trở nên đáng yêu khi nữ chính rất xinh, và tình huống trong đó thật lãng mạn nên thơ mà nhiều cô gái ước ao. Có điều cũng không có gì mới hay gì đó thật đặc sắc về cả câu chuyện và cách kể chuyện. Chỉ là một MV xinh xắn cho năm mới vậy thôi, lướt xem một lần rồi sẽ chóng quên.

Hay cứ nói Medina Square là ai cũng hiểu.

Tôi đặc biệt thích quảng trường. Đó là một không gian công cộng cổ xưa, có biết bao hoạt động của dân chúng cũng như khách du lịch đến từ khắp nơi diễn ra ở đây, gặp gỡ, mua bán, các sự kiện chung.

Jemaa el-Fnaa rất đặc trưng là một nơi buôn bán. Xe đồ xếp thành hàng lối, bày đủ mặt hàng. Hoa quả. Đồ ăn. Quần áo. Đèn. Đồ trang sức. Người luyện rắn. Người dạy khỉ. Xe ngựa chạy ngang dọc. Những người bán rong đồng hồ hay nước hoa cũng đi ngang dọc. Bưu điện. Công viên nhỏ. Trạm xe bus. Xe cảnh sát thường đỗ 1, 2 chiếc. Xe cứu hoả. Ở đây có mùi hôi và khai nữa, của cả người và súc vật, ban ngày nắng lên khá là nồng nặc. Nhưng nếu ra từ sớm, khi quảng trường đã được dọn sạch sẽ, không khí còn lạnh, thì lại không thấy cái mùi signature đó nữa. Chiều tối, nắng tắt là gió mạnh hẳn lên, mọi người cũng dọn dẹp chuẩn bị giờ cầu kinh tối rồi về nghỉ, hoặc ăn tối ngay tại sạp hàng để bán tiếp buổi khuya. Tôi thấy món Moroccan soup ở hầu hết các phần ăn của họ, ở VN không thấy món nào phổ biến hàng ngày hàng bữa như vậy.

Điều không thể thiếu và ấn tượng với tôi, là một vài tháp chuông giáo đường gần đó, cứ đến giờ nhất định sẽ có tiếng gọi mọi người cầu nguyện, tôi đoán vậy vì người Hồi giáo cầu nguyện đến 5 lần một ngày. Tiếng gọi phát ra từ loa, ngân vang nghe hơi buồn trong không trung. Không thể không nghĩ rằng hơn một nghìn năm rồi có lẽ vẫn là tiếng gọi đó, đều đặn hàng ngày.

Từ quảng trường toả ra bao nhiêu là ngóc ngách, mà phải nhầm lẫn nhiều lần bọn tôi mới định vị được vài góc quen. Chợ len lỏi vào từng con đường, mật độ cao thấp khác nhau. Có những ngõ hoàn toàn là chợ. Có những ngõ lại như nơi chúng tôi ở, chợ xen lẫn riad, nhà hàng, các hàng quán lộn xộn nằm bên cạnh những cánh cổng đẹp mê ly của các riad. Đường ngang ngõ tắt rất ngoằn ngoèo, làm tôi liên tưởng tới phố cổ Hà Nội, cũng ko theo quy hoạch gì mà như một cái làng tự phát, nhà thích mọc ở đâu thì mọc.

Nhiều địa điểm nổi bật của thành phố cũng ở gần quảng trường, trong bán kính vài kilomet, đi bộ loanh quanh là tới. Những nhà hàng, quán cafe nổi tiếng trên tripadvisor có khá nhiều ở đây. Nhưng đây là một trung tâm bình dân, khu vực hào nhoáng với trung tâm thương mại, nhà hàng sang trọng nằm ở chỗ khác. Điểm này cũng khá giống Hà Nội.

Không khí ở quảng trường luôn sống động. Đến từ một nước ko xa lạ với chợ búa ì xèo, nhưng qua đây tôi vẫn thấy thú vị. Có một điểm khác, người bán hàng ở đây gần như toàn là đàn ông, phụ nữ chỉ đếm trên đầu ngón tay. Các ông các anh chào mời vui vẻ, có người khá duyên dáng, những cậu bé đều nhanh nhẹn, tiếng Anh như gió.

Những âm thanh, hình ảnh, màu sắc, cả những mùi thơm mùi hôi có thể thay đổi rất nhiều cả nghìn năm qua, nhưng sự lao xao nguyên thuỷ giữa người mua kẻ bán, cái chất liệu lung linh của cuộc sống muôn hình vạn trạng có lẽ lúc nào cũng vậy.

Tôi chỉ chụp 1 hình cái quán cafe nổi tiếng, mà ngồi ở đó có thể nhìn toàn cảnh quảng trường. Nhưng thấy dân tình lố nhố ống kính to nhỏ là hết muốn lên ngồi.

Hình dưới đây tôi lấy trên mạng, vì không dám chụp ảnh ở đây sợ phải trả tiền 😀

Vụ jetlag qua hôm nay đã đỡ hơn, mặc dù tôi vẫn thức dậy vào nửa đêm, nhưng sau đó ngủ được ngon lành.

4h sáng cả bọn dậy tỉnh như sáo, chờ trời sáng để 6h đi dạo quanh đây. Sáng sớm nơi đây tuyệt đẹp và yên tĩnh. Không có tiếng mua bán lao xao, tiếng rao hàng khá… “giật gân”, tiếng những chiếc xe máy cà khổ chạy bạt mạng, tiếng xe ngựa xe la lọc cọc. Chỉ còn lại bầu không khí êm đềm, tường hồng đất, bầu trời xanh, màu xanh cô-ban và xanh lục đặc trưng của đồ gốm.

Nếu làm chủ đề về cửa thì sẽ có rất nhiều “nguyên liệu” để nói chuyện ở đây. Hoạ tiết, hoa văn, chi tiết, vật liệu, hết sức phong phú.

Đây là cửa của một khách sạn nhỏ.

Nhà này có vẻ là một “đại gia phố cổ”, vì cái cổng gỗ chạm khắc khá cầu kỳ, hộp thư được làm tỉ mỉ, và chi tiết tường rào chạy một vòng khá rộng.

Ba đứa hết sức phấn khích và hạnh phúc, vui muốn khùng luôn 😀 Hôm nay tôi mới thấy mình thực sự đang dạo chơi ở Maroc.

7h sáng, đói quá nên bọn tôi vòng về khách sạn dù biết 8h mới có đồ ăn sáng. Lúc đầu định ăn sáng trên sân thượng, nhưng tiếc là cái riad này ko đầu tư chút nào cho sân thượng. Chỉ có cái cây olive xinh xinh này.

Bữa sáng được dọn ra sớm bởi cậu bé làm bảo vệ ở đây. Cậu ta trẻ măng, nét mặt Ả rập đẹp muốn xỉu. Thấy được khen đẹp trai, cậu phấn khởi một cách rất ngây thơ. Đồ ăn có 3 loại bánh với 3 loại bột khác nhau, mỗi đứa thích 1 loại (may quá), mứt, bơ, trứng ốp la khá khéo, nước cam thần thánh. Nói chung không có gì để chê, nếu ko nói là perfect 🙂

Chỗ bọn tôi ở ngay gần Medina Square, từ quảng trường đó dẫn tới nhiều địa điểm tham quan. Bọn tôi chọn Palais de Bahia, cách nhà khoảng 20 phút đi bộ. Nhưng phải đi 1 vòng mới tìm thấy lối vào. Bước vào trong thấy không khí thơm mát mùi hương thảo. Cây hương thảo được trồng một cách hào phóng thành hàng rào bên đường, cành lá rất khoẻ, mùi thơm mạnh mẽ hơn hương thảo tôi gặp ở VN. Hoa hồng ở đây cũng vươn rất cao, cánh hoa hơi hoang dại chứ ko điệu như hoa hồng Úc.

Hương thảo chen lẫn với cúc dại.

Hoa hồng.

Cung điện đẹp. Có những lúc từ một hành lang nhỏ ùa ra những không gian thoáng đãng. Có những phòng nhỏ bí ẩn không biết được sử dụng làm gì. Cây cối được sắp xếp một quy củ nào đó rất phóng khoáng. Và đây cũng là địa điểm lý tưởng để… chụp ảnh. Đi với đám bạn gái có lợi nhất ở khoản này, các bạn sẽ hết sức nhiệt tình chụp cho nhau.

Những khoảng không gian bất ngờ.

Cây cối hết sức dễ thương.

Những màu xanh yêu thích của tôi.

2 đứa đi cùng pose hình rất chuyên nghiệp, tôi ko đú được. Bù lại tụi nó rất tâm huyết tìm ảnh đẹp cho tôi 😁.

Và mèo, mèo ở khắp nơi.

Tôi đặc biệt ấn tượng với bé mèo đen này, dáng ngồi quý tộc, mặt mũi rất thông minh. Khi Hải ngồi cạnh hỏi chuyện làm phiền, em nhẹ nhàng đứng dậy, đi tới vài bước tránh ra một chút, rồi lại ngồi xuống, xếp đuôi rất tao nhã, như là muốn ngồi một mình nhưng ko muốn tỏ vẻ khó chịu 🙂

Kết thúc Palais de Bahia, bọn tôi đi bộ ra Palais El Badii. Nhưng lần này ko được suôn sẻ, cái Google map làm bọn tôi đi qua đi lại vòng vèo mãi, phải hỏi đường mới tìm được đến nơi, thì cung điện đóng cửa. Nắng chang chang nên bọn tôi quyết định đến quán ăn ngồi nghỉ. Quán có khu vườn đẹp mát rượi, thật sự là bước vào quên hết mệt nhọc (sáng nay đi vậy mà cũng tới hơn 9 cây số).

Bữa trưa hoành tráng đầy thịt cừu và gà, chuẩn bị cho tour sa mạc ăn chay 3 ngày sắp tới.

Ăn xong buồn ngủ kinh khủng nên bọn tôi về nhà ngủ lăn hơn 2 tiếng đồng hồ. Chiều dậy lang thang ko mục đích cho lắm, nhưng cũng kiếm được bữa chiều ở quán Nomad. Khách ở đây hầu hết là tây. Ngồi rất dễ chịu, đồ ăn lại ngon. Chú thích nhỏ là trong lọ muối có lẫn gạo, khá là tinh tế.

Chiều tối 7h trời vẫn sáng, nhưng gió lạnh và mạnh dần, đi qua quảng trường phải quấn khăn. Những người bày bán đèn trên quảng trường bắt đầu thắp đèn lên, nhìn khá lung linh.

Đường về yên tĩnh hẳn. Mọi người lấy nước ra rửa chân tay ngay trước cửa, chắc do tới giờ cầu nguyện tối. Bọn tôi định đi chơi nữa, nhưng về phòng quá dễ chịu nên ngày hôm nay chắc sẽ dừng ở đây.

Sau hôm nay bọn tôi tạm thời có 3 kết luận. Thứ nhất, bọn tôi có vẻ hơi quá cảnh giác với người dân ở đây. Họ có chào mời mua đồ nhưng ko chèo kéo, nhiều người chào một cách thân thiện và vui vẻ chứ ko có ý vòi vĩnh gì cả. Họ chào linh tinh hết, Konichiwa, Arigato, Philippins, Indonesia, rồi khi chúng tôi bảo Việt Nam thì họ Nỉ hảo ngay và hai bên cùng cười, khá là vui.

Kết luận thứ 2, cả ba đứa đều ko thấy đồ ăn là quá ngon như một số review khen ngợi. Gọi là ngon thôi. Có thể do gu của TA và tôi thích đồ ăn giữ nguyên hương vị ban đầu, ít gia vị và chế biến hơn. Tóm lại ăn cho vui thì được nhưng ko thể sống ở đây được 😀

Kết luận thứ 3. Những con “ruồi” bám đầy lên đồ ăn làm bọn tôi phát khiếp hôm qua khi mới tới đây, hoá ra là ong địa phương 😀 Bọn nó nhỏ hơn và ko vàng như ong VN nên bị tiếng oan. Hôm nay tôi đã thấy một con ruồi Moroccan đích thực, cũng chỉ xinh xinh như ruồi ở VN mà thôi.

Dù review trên mạng đều nói ở đây ko có gì hay, nhưng cái tên huyền thoại Casablanca vẫn làm tôi bâng khuâng đôi chút khi đặt chân tới đây. Trời xanh không thể xanh hơn. Gió mát. Nhà cửa có màu trắng, hoặc đôi lúc, những khu phố toàn màu cát hiện lên khá hấp dẫn.

Đường từ sân bay về thành phố thì thật sự là đơn điệu. Hai ảnh này tôi chụp qua cửa sổ tàu. Tàu rất cũ, không có điều hoà, cửa sổ rất mờ.

Ấn tượng đầu tiên của chúng tôi về người Maroc khá tốt. Họ tươi cười, nhiệt tình giúp chỉ đường, đi lang thang ngoài đường họ cũng chào hỏi, tuy là chào Nỉ hảo nhưng bọn tôi cũng ko thấy phiền. Dân cư nhiều màu da, chủ yếu là các sắc độ nâu, cấu trúc cơ thể dong dỏng khoẻ mạnh, lông mi cong veo, nhất là ở trẻ con, nhìn hết sức dễ thương.

Đây là căn nhà bọn tôi thuê, nằm cách Casa Port khoảng 7 phút đi bộ. Cửa sổ phòng bọn tôi là ô kính màu trên tầng 2, hoa văn y hệt cửa kính nhà bố mẹ tôi hồi xưa, chỉ là thêm màu thôi.

Một cậu bé ngồi chơi trước thềm. Cậu cứ che mắt lại rất lâu, ko biết đang chơi với ai.

Ô cửa sổ chỗ tôi nằm.

Khu phố này dễ thương. Nắng chang chang. Ngoài đường vắng người. Chỉ có mèo là nhiều. Bọn mèo nằm, ngồi la liệt trên lòng đường, vỉa hè, nắp capo ô tô, cạnh bánh xe, với vẻ mặt lười biếng và chúa sừng khá truyền thống, như bọn chúng mới là chủ nơi này. Có vẻ như ko có nhiều giống mèo khác nhau, chỉ chênh nhau chút về màu lông, gầy béo, mặt mũi thì hơi nhọ nhem nhưng đều chảnh choẹ.

Chủ nhà khá… đông: hai vợ chồng cô Nadia, cậu con trai No-phần (ko biết viết tên sao), bà ngoại, bà dì. Cô Nadia và em gái nét mặt lai châu Âu nhiều, xinh xắn nhẹ nhõm và hiền. Một note nhỏ là mọi người đều thành thạo tiếng Pháp, phụ nữ nói nghe rất du dương, nhưng chồng cô Nadia lại chỉ nói tiếng Maroc.

Gặp họ bọn tôi mới nhận được một tin “sét đánh”, đang là tháng Ramadan nên họ sẽ ko ăn gì cho đến cuối ngày. Không nhà hàng nào mở cửa trừ Mc Donald’s. Ba con mèo đang đói meo, mệt lử sau chuyến bay dài, nghe tin này mà muốn xỉu. Nhưng may mắn chủ nhà vẫn có thể nấu ăn cho bọn tôi. Trong chốc lát họ đã dọn ra bánh mỳ baguette (thơm và giòn ngoài sức tưởng tượng), mứt dâu, bơ đóng hộp, olive, trứng luộc chấm muối trộn bột thì là, và Moroccan soup ngon tuyệt. Món soup, chắc là chay, gồm các loại hạt, ít sợi mỳ, chua và thơm dịu dịu. Tuyệt nhất là bọn tôi được ngồi ăn trên cái sân thượng truyền thống, dưới ánh nắng Maroc 🙂

Ăn no rồi bọn tôi đi chơi, vì nghe đồn ở Maroc ko nên đi chơi tối. Bọn tôi đi bộ tới Mosque Hassan II. Ngoài trời nắng nhưng vẫn mát, và vẫn ít người. Ở đây có nhiều cái ngõ xinh xinh thế này.

Mosque Hassan II đẹp, trang nhã, nằm bên bờ biển. Mosque là 1 hình thức thánh đường Hồi giáo, và khu này là nơi duy nhất ở Maroc cho khách du lịch vào tham quan. Tiếc là họ lại đóng cửa hôm nay, chỉ có thể dạo bên ngoài và thăm bảo tàng. Bảo tàng nhỏ xíu, trưng bày một số nghệ thuật truyền thống của Maroc như gạch mosaic, chạm trổ đồng, chạm trổ gỗ, tỉ mỉ và tinh xảo đáng khâm phục.

Đây là quảng trường của Mosque Hassan II. Gạch được ốp lát tỉ mỉ.

Bầu trời ở đây xanh thăm thẳm đến thắt lòng. Tôi ngắm biển của tôi một lúc. Nắng như vậy nhưng gió vẫn rất mát.

3h chiều bọn tôi đã về tới homestay. Buồn ngủ vì bay nhiều, và ở VN cũng là 10h tối rồi. Bữa cuối trong ngày là hoa quả và hạt 😀 Hoa quả ở đây rẻ vô cùng. Khoảng 12 dirham (30k) 1 cân cam hoặc đào, quả đào đỏ hồng hồng. Đến nỗi dù chuẩn bị tâm lý là sẽ bị chặt chém gấp đôi gấp 3 nhưng bọn tôi ko nỡ mặc cả nữa.

Ngoài cửa sổ nắng rực rỡ và trẻ con đang chơi đùa vui vẻ, nhưng 3 đứa ngủ thiếp rất nhanh.

Cuối cùng thì buổi tối mới là lúc người dân đổ ra đường. TA thức dậy khoảng 10h tối, thấy tấp nập vui vẻ. Còn tôi tỉnh dậy lúc 12h 30 sáng do tụi trẻ con đá bóng ồn ào dưới đường. Phải đến 1h sáng mới thấy tụi nó về, nhưng người lớn vẫn đi qua đi lại cho đến khoảng 2h. Có lẽ tháng Ramadan phải đi chơi đêm mới gặp được nhiều người, chứ ko như lời đồn đại phải về nhà sớm : )

Nếu không đồng cảm với phim này, bạn sẽ chán nó và chê bai nó. Vì câu chuyện cũng không xuất sắc, nhiều chi tiết không tinh tế, có thể coi là sến, cách xử lý không có gì mới.

Nhưng nếu từ đầu phim, bạn đã có thiện cảm với gương mặt tròn trĩnh, làn da mộc mạc lấm chấm chút tàn nhang của Lou, đôi mắt to hồn nhiên của cô, thì bạn sẽ bị cuốn hút xem tiếp. Bạn sẽ bỏ qua những hạt sạn của phim, mà cười và khóc với tất cả những vui buồn, những tình yêu trong đó. Tình yêu và cuộc sống là những thông điệp lớn lao nhất ở lại sau bô phim. Bạn sẽ yêu Lou và Will. Tôi yêu nụ cười của hai người. Lou tít mắt hạnh phúc với tất cả những điều vui vẻ dù là nhỏ bé nhất. Will quyến rũ và thật trẻ trung với hai cái răng cửa hơi nghiêng.

Đến hôm nay, tôi vẫn không cầm được nước mắt khi nhớ tới lúc Will nói: “I just . . . want to be a man who has been to a concert with a girl in a red dress. Just for a few minutes more”.