Archive

Sao Nhỏ

Bạn scooter Zebra của Sao Nhỏ thứ 6 này sẽ về nhà mới, làm bạn thân của 1 em bé khác. Bố lấy bạn từ kho ra để bác Thúy cọ rửa, Sao Nhỏ ra chào bạn, lưu luyến lắm: “Tớ yêu cậu lắm!” “Tớ cũng yêu cậu” “Chào cậu nhé, tớ đến chăm sóc một bạn nhỏ khác đây”.


Mẹ cũng rất yêu quý Zebra và bồi hồi khi phải chia tay bạn. Mẹ nhớ lần đầu Sao Nhỏ tập chơi với bạn dưới sân như thế nào, chỉ một buổi tối là con đi thạo. Tên Zebra là con đặt cho bạn. Rồi sau đó hầu hết mỗi lần cần xuống nhà làm gì con đều chạy scooter. Mỗi lần gặp con là thấy con đang lướt thật nhanh, lưng đeo ba lô, tay lái treo mấy túi đồ. Ngoài ra trò ưa thích của con là cho bạn tự chạy xuống đường dốc và con đuổi theo. Thường thì bạn chạy ổn, nhưng có lúc dốc quá đổ kềnh, con đuổi ko kịp đỡ 😀


Bạn Zebra sau 6-7 năm gắn bó đã trở nên lem nhem hơn, một tay nắm gẫy mất miếng cao su tròn tròn ở đầu, nhưng xe vẫn tốt lắm. Phanh cũng tốt. Mãi tối qua bố hỏi sao phanh còn tốt thế, bố mẹ mới biết con toàn phanh bằng cách sệt chân xuống đất luôn : ))


Tạm biệt scooter Zebra yêu quý. Bạn sang nhà mới sẽ lại được chạy khắp nơi không phải nằm trong kho nữa. Chúc bạn luôn luôn vui vẻ nhé!


Hình này là Sao Nhỏ đang chạy rất chậm để vừa chạy vừa ngắm mặt đường ướt mưa.

Năm nay đã hết cấp 1, lên cấp 2, nhưng Sao Nhỏ nhất định là các trẻ em học cấp 2 vẫn được Ông già Noel tặng quà cho đến lớp 8 (không biết thông tin này từ đâu ra). Để tránh việc con tự phát hiện ra vì chắc là nhiều bạn bè của con biết rồi, bố mẹ quyết định nói với con rằng Ông già Noel không có thật, tất cả những món quà xuất hiện một cách thần kỳ trong những năm qua đều là từ bố mẹ.

Sau phút ngạc nhiên ban đầu, anh bạn hỏi lại chi tiết các Noel, thấy bố mẹ giải thích được hết, thì anh bạn chấp nhận sự thật và phản ứng của anh làm bố mẹ bất ngờ, đó là… lăn ra cười vì thấy mình đã bị “lừa” một cách có tổ chức. Con nhớ lại mẹ cứ giục con nghĩ quà nhanh lên, trước tháng 11 kẻo Ông không kịp sản xuất, hóa ra là vì mẹ sợ ship ko kịp, và con lại cười nắc nẻ. Hóa ra bạn MQ nói đúng vì bạn đã thấy món quà được giấu ở trong nhà vệ sinh. Hóa ra thế này và thế kia.

Mẹ hơi lo lo con sẽ buồn. Nhưng không, cậu bé vui vẻ chỉ nhìn ra những thứ buồn cười trong câu chuyện này. Và cả bố mẹ và con cùng ngồi ôn lại những mùa Noel trước, con viết thư, rồi sáng sáng ngủ dậy chạy ra ngóng thư  trả lời xuất hiện trên cửa sổ, rồi năm nào con cũng thức chờ gặp ông mà đều bị ngủ mất. Những kỷ niệm tuổi thơ đáng nhớ của con và của cả nhà mình.

Sau cùng, anh bạn kết luận ngắn gọn và khúc triết: “Childhood ruined”. Làm bố mẹ cũng buồn cười.

Vậy là trong nhà chỉ còn em Bisou tin vào Ông già Noel.

Sau một giai đoạn ngắn vô cùng bướng bỉnh và hay hờn dỗi khoảng hồi Tết, thì từ mùa hè, anh bạn nhỏ của chúng tôi đã quay trở lại là một cậu bé vui vẻ, tình cảm, quan tâm đến người khác và hay xúc động thương ông bà, thương bố mẹ. Nếu mẹ còn đôi lúc quát con, thì ngược lại con không bao giờ cáu giận mẹ cả, mà sẽ tìm được cách nào đó xoa dịu mẹ. Lúc thì bằng một câu kể duyên dáng bắt đầu một chuyện gì đó, lúc thì bằng cái ôm cái thơm mẹ, lúc thì rơm rớm bảo mẹ đừng cáu con buồn. Lần nào mẹ cũng ân hận vô cùng vì đã cáu một bạn nhỏ đáng yêu đến thế, và giây phút làm lành mới hạnh phúc làm sao. Có một thời gian đến 2-3 tuần liền, anh bạn tối nào cũng loay hoay sắp xếp lại các chai lọ trên bàn vệ sinh cho mẹ, xoay từng thứ thật cẩn thận cho đẹp nhất có thể, rửa cho mẹ cái cốc nhỏ xíu mẹ hay dùng đựng sữa rửa mặt rồi tỉ mẩn lau khô. Tối nào bạn cũng viết lên cánh cửa bồn tắm đầy hơi nước: “Em bé yêu mẹ Cương”, những chữ in hoa viết cầu kỳ kiểu chữ ngày trước, rồi một hình mẹ Cương tóc dài hết bề ngang cánh cửa luôn. Bây giờ con quên mất việc dọn bàn, nhưng vẫn kiên trì tỏ tình với mẹ từng ngày. Con kiên nhẫn giải thích cho mẹ về những trò chơi ưa thích, hay những hình ảnh con tưởng tượng ra, cho đến khi mẹ hiểu mới thôi. Con rủ mẹ nhảy cùng, làm những động tác thật nhí nhố nhưng rất hết mình. Con đang học bài thì gọi mẹ vào rồi dẩu môi lên thơm hai má mẹ. Mẹ hay quên dây buộc tóc khắp nhà, con cứ thấy là lại cầm đến cho mẹ. Có sáng con ngủ dậy, mắt nhắm mắt mở đi ra phòng khách, nhưng tay đã cầm cái dây buộc tóc đưa mẹ rồi.

Cứ như thế, mỗi ngày của chúng tôi là những phút giây tràn ngập tình yêu. Ngày trước, khi con còn nhỏ xíu, tôi đã không biết được rằng, sẽ có rất nhiều ngày tháng sau này tôi được dựa dẫm vào tình yêu của con với mình, được học từ con sự kiên nhẫn, dịu dàng, tận tụy với những người mình yêu thương.

2017-07-17 19.07.29