Archive

Monthly Archives: September 2019

Những gương mặt trong hai tấm ảnh này là những người bạn rất yêu quý của tôi, đã cùng tôi đi qua thời sinh viên và hậu sinh viên sôi nổi và đầy hoa mộng. Cuối cùng cũng có một lần chúng tôi gặp được nhau, dù còn thiếu mấy bạn nhưng vẫn là đầy đủ nhất có thể trong vòng hơn mười năm nay. Tăng 1, tăng 2, 3, rồi đi với nhau tới tận tăng 4 vì không thể thiếu “truyền thống” lê la Hà Nội buổi đêm, ngồi bệt ở đâu đó, dưới vòm cây, hít thở bầu không khí yên tĩnh của đêm Hà Nội, nói những câu chuyện lúc nghiêm túc, lúc nhảm nhí, cười như chưa bao giờ được cười. Xung quanh là tiếng cười nói lao xao của những cú đêm khác, tiếng rồ ga của vài nhóm trẻ trâu phóng xe máy giữa phố, và tiếng rì rầm thanh bình của Hà Nội dấu yêu.

Được ngồi đây với các bạn, nhìn những gương mặt vừa quen thuộc vừa nhuốm những nét nắng gió xa xôi hơi lạ lẫm, tôi nhận ra giữa chúng tôi, qua bao năm xa cách, vẫn là tình bạn thân thiết đó, thứ tình cảm trong lành đã hình thành từ những tháng năm vô tư, tươi đẹp nhất của tuổi trẻ. Dù một năm, ba năm hay mười năm đã trôi qua, những câu chuyện vẫn lại tiếp tục như mới chỉ dừng lại năm trước, tháng trước. Và chúng tôi có thể tranh luận, bàn tán, hay thoải mái im lặng, thoải mái buồn ngủ hay ngáp dài khi ngồi với nhau, được mặc nhiên tha thứ bởi sự bao dung hào phóng của tình bạn trẻ trung xa xưa đó.

Cuộc gặp nào rồi cũng tàn, rồi nuối tiếc khi phải chia tay, rồi xem lại ảnh, comment trêu chọc đùa vui cho đỡ nhớ. Nhưng tôi biết, khi nào gặp lại, dù là sau bao năm tháng đi nữa, đó vẫn sẽ là sự nối tiếp của những câu chuyện tuổi trẻ bất tận và bền bỉ không bao giờ suy xuyển.

Tôi mượn cái tên tiểu thuyết của Modiano, “Ở quán cafe của tuổi trẻ lạc lối”, vì tôi thích dư âm thanh xuân của cái tên đó. Chúng tôi có trà đá thay vì cafe. Những quán trà đá đơn sơ vỉa hè là nơi chúng tôi cất giấu tuổi trẻ của mình, là nơi những bộn bề cuộc sống, những lạc lối trở nên mờ nhạt, một nơi chốn của vô tư lự và bình yên.

321EA810-7368-46EE-B6B6-26B7096B03E5.jpeg