Archive

Monthly Archives: February 2012

Ông bạn vừa hỏi, dạo này có viết lách gì không. Tôi giật mình. Nghe từ “viết lách” quen thuộc quá. Nó nhắc nhở một thú vui mà tôi bỏ quên bao lâu nay. Thậm chí trước đây tôi còn nghĩ mình sẽ viết mãi, rồi về già còn viết hồi ký nữa.

Thôi thì viết về tháng Hai.

Hà Nội đang mùa xuân. Trời xuân thất thường, lúc nóng lúc lạnh, lúc khô ráo lúc ẩm ướt. Lúc choàng thật nhiều khăn nhiều áo, lúc lại vội vàng tìm cái áo lỡ tay. Ra Tết rồi không sợ lạnh cóng nữa, nhưng phải cẩn thận, hôm nay ẩm ướt nhưng mai vẫn có thể hanh khô không hồng nổi tay nữa.

Tháng này tôi gặp nhiều sinh nhật. Ở công ty cũng nhiều rồi, mà sinh nhật người thân cũng có. Sinh nhật tôi ở trong Tết, nên tôi đã kỉ niệm tuổi 31 chung với 1 bạn sinh tháng 2 ở công ty. Năm nay có bánh ga tô, nhưng tôi vẫn thấy nhẹ bẫng. Bỗng nhiên tôi thấy thương thương cái ngày quan trọng này của mình, tôi hờ hững với nó quá. Với tôi, bước sang tuổi mới không cần thiết là một ngày để tổ chức kỷ niệm, nhưng với mẹ thì đó là ngày con gái mẹ lớn thêm chút nữa. Có thể mẹ lại hình dung cái ngày trở dạ sinh ra tôi, đứa con đầu lòng của mẹ, trong một đêm giáp Tết, những chi tiết mà mẹ vẫn kể lại rõ ràng như chỉ mới đây thôi. Khi có con rồi tôi mới biết cái cảm giác nhớ lại lúc mình sinh con, âu yếm biết nhường nào.

May sao tôi vẫn có quà. Mẹ bảo: “Chúc mừng sinh nhật con gái”. Những trái tim và màu xanh lá cây ưa thích. Quà của “em” bạn thân không bao giờ lỡ sinh nhật tôi. Hộp socola ấy để dành cho tớ. Những lời chúc mừng. Giọng nói phấn khích và miệng cười toe toét của Sao Nhỏ: “Chúc mừng sinh nhật mẹ ạ” – con đã dự nhiều sinh nhật, nhưng vẫn thích thú với sinh nhật mẹ và nhắc đi nhắc lại lời chúc mừng của mình.

Sinh nhật ấy. Hai đứa có một buổi chiều, nằm ườn buôn chuyện thì ít mà vùng dậy vì hai anh bạn nhỏ cần ăn ngủ tè ị thì nhiều, nhưng tớ vẫn có cảm giác êm ả được ở bên ấy. Giá như bọn mình không cùng ôm những bầu tâm sự thì buổi chiều hôm ấy thật tuyệt vời. Năm nay có lẽ sinh nhật ấy không vui, nhưng tớ vẫn hy vọng ấy sẽ có tuổi mới gặp nhiều điều tốt đẹp. Tớ vừa nhìn thấy ảnh một cô bạn trông đang cực kỳ hạnh phúc  với chú thích: “Hạnh phúc mong manh lắm, nên tôi phải ghi nhớ và trân trọng từng giây phút này”. Nhiều thứ đến khi đánh mất rồi mới biết nó quý giá với mình đến chừng nào. Có nhiều điều như thế mà tớ muốn nói với ấy, những điều người ta đã nói đi nói lại đến mòn mỏi, nhưng tớ vẫn thấy nó đúng. Cầu mong ấy sáng suốt và mạnh mẽ vượt qua lúc khó khăn này.

Sinh nhật anh trai. Mà gần 6 năm rồi không gặp và cũng chưa bao giờ tôi dự sinh nhật anh, nhưng tôi vẫn nhớ.

Tháng này Nghé ọ tròn 3 tuổi. Thế là bạn đã cán cái mốc 3 năm đầu tiên của cuộc đời. Chúc con luôn mạnh khỏe, tươi vui, và sang tuổi mới lập nhiều “chiến công siêu nhân” mới. Tối qua dự sinh nhật bạn Nghé mà chị Cún có vẻ là người vui nhất vì cô thấy chị cười nhiều nhất. Bạn Sao Nhỏ vui nhì vì gặp thêm bao nhiêu là bạn ô tô mới. Ô tô của Nghé nhiều và đẹp thật, lại có nhiều cái to đùng to đoàng nữa.

2 ngày nữa là sinh nhật bố. Trên bàn nhà mình sẽ có một lọ hoa tươi mà mẹ yêu thương bày lên, không bao giờ sai hẹn.

Cái tháng này nửa lạnh lẽo mây mù nửa ấm áp, lộn xộn và ngắn ngủi như một câu chuyện dở dang, nhưng may lại có những ngày kỉ niệm.

 

 

20120218-122611.jpg

Sáng mùa xuân lạnh giá ở The Coffee Bean & Tea Leaf. Nhạc hay, cà phê ngon và gam màu ấm cúng. Chỉ tiếc quán này ít sofa, bọn tôi ngồi ở bộ sofa duy nhất bên cửa sổ và cũng cảm giác thiết kế của nó không được tiện nghi cho lắm.

Sáng nay thật dễ chịu, nhất là khi vừa qua một ngày nhịn ăn, người rất nhẹ nhàng, và giống như mỗi buổi sáng sau hôm nhịn ăn, tôi nghĩ về thực phẩm với cái nhìn tao nhã hơn: ) Tôi miệt mài tìm ảnh thời trang và mơ màng về mấy thứ đồ làm bánh, nhất là cái cân hình chữ nhật mỏng, màu đen và mặt gương, trông rất kiểu minimalism. Hiện giờ tình hình tài chính sau Tết khá bi đát nên tôi chỉ nhằm đến 2 món bánh không cầu kỳ là chuối chiên mật ong và bánh trứng hương cam. Món ăn cuối tuần sẽ là rau sống nhúng canh dưa nấu lạc, mai là gà om nấm hương và salad rau mầm với canh nấm giò sống. Hehe, xác định thực đơn cuối tuần xong tôi cảm thấy nhẹ người, dù hôm qua tôi tìm món ăn và nghiên cứu vụ làm bánh trong trạng thái bụng rỗng không từ 15 tiếng đồng hồ. Hy vọng trong thời gian sớm nhất tôi có nội thất cái nhà mới để mà “trăn trở”, cho có vẻ gần gũi với nghề nghiệp của mình hơn là ngắm nghía các stylist với tìm các món ăn mới.

Gần đây ở công ty ít việc hơn, tôi lại làm quy hoạch nên thấy thoải mái trong 9 tiếng ngồi văn phòng. Tuy nhiên dù sao tôi vẫn mong tình trạng nhàn rỗi sớm chấm dứt, vì cái cảnh không làm việc hết sức mình cũng báo hiệu sự không hay ho cho lắm của sự phát triển của nghề nghiệp, làm tôi lo lắng nhiều hơn về đoạn kinh tế kinh tế khó khăn này.