Archive

Monthly Archives: June 2015

Hôm nay mẹ áo trắng, con áo trắng đeo cái ba lô nhỏ, nắm tay nhau đi một đoạn phố. Giờ con đi nhanh, từ lâu rồi mẹ không còn phải kìm bước để đôi chân nhỏ của con bắt kịp nữa. Vỉa hè sạch, không gập ghềnh, bóng râm đổ mát theo mỗi gốc cây, mẹ cũng không phải chú ý xuống bước chân. Mùa này sáng nào cũng thoáng đãng. Mẹ chỉ thấy nắng trong xanh và bàn tay con nắm tay mẹ, không chặt mà cũng không thể dễ dàng tách rời. Từ bé con đã có thói quen nắm cả bàn tay người lớn, không như mẹ ngày xưa chỉ thích nắm ngón tay út của ông ngoại khi đi bộ. 
Những lần mẹ được nắm tay ông ngoại đi chơi mẹ đều không nhớ rõ. Chỉ nhớ cảm giác về bàn tay ấm áp của ông. Ông ngoại bà ngoại con ít thể hiện tình yêu bằng cái ôm cái hôn, nhưng cảm giác và mùi hương, hơi ấm từ ông bà, mẹ nhớ rất rõ nét, là niềm sung sướng, yên tâm được bên bố mẹ, là lòng tin bé thơ suốt đời không phai mờ không suy xuyển.  

Mẹ thích từng cuộc dạo chơi của bọn mình, tay trong tay, nói những câu chuyện xinh xẻo. Hôm nay bọn mình nói về những đôi giày, về Lego, về quán cà phê bên đường mẹ thấy đẹp con thấy không đẹp lắm. 

Tối qua bố ở Hà Nội với bà nội, chat với mẹ và con ở trong này. Mẹ – con lớn và mẹ – con nhỏ, muôn đời cứ âu yếm thế con nhỉ. 

Đêm qua có một cơn giông. Lúc chúng tôi rời nhà đến rạp chiếu phim là gió bắt đầu nổi lên mát lạnh. Mây vẫn ửng được màu hồng nằng nặng không biết lấy từ nguồn sáng nào. Sau hơn 2 tiếng xem phim, trở ra ngoài đường thấy gió đã lặng, mấy khoảnh nước mưa trong veo rải rác trên mặt đường. Tôi đã biết sẽ có một cơn mưa, thế rồi hoàn toàn quên mất nó.
Con nghỉ hè với ông bà hai tuần liền. Mỗi tối đến tôi lại thấy bối rối, chưa định hình ngay được là sẽ làm gì. Không còn thời gian biểu cố định, tháng Sáu bắt đầu chuỗi những buổi tối vừa quen vừa lạ. 

Một buổi tối Hà Nội sau một ngày nắng nóng 39 – 40 độ, bỗng nhiên có mấy hạt mưa lành lạnh, đường phố xao xác như mùa thu. Từ Bờ Hồ về đường Bà Triệu, đống đèn bảy màu loạn xạ nhấp nháy đã thay bằng loạt đèn tông xanh trắng tôi chưa thấy bao giờ. Thỉnh thoảng để ý đến những thứ trang trí công cộng trong thành phố, tôi không khỏi nghĩ tới một nhóm người kỳ lạ thiết kế, lựa chọn chúng, dường như họ đang hoạt động trong một không gian chật chội tách ra từ một thời cũ kỹ, đông cứng vĩnh viễn về mặt thời gian.

Tôi bắt đầu đi bơi. Bể bơi tối lác đác vài người, mọi người đều không quen nhau, tôi hầu như chỉ nghe có tiếng nước vỗ quanh mình. Một năm rồi mới bơi trở lại, tôi đã quên mất được bao bọc trong nước dễ chịu ra sao. Tiếng nói chuyện từ quán cafe cạnh bể cũng nhẹ bẫng, lẫn lộn vào không khí đâu đó xa xa.

Thứ Sáu vừa rồi hai đứa đi ăn tối muộn. Vào đây bao nhiêu tháng là từng đấy thời gian chúng tôi không có những tối kết thúc một tuần làm việc, dạo chơi, ăn ở quán nào đó mới mới. Lần này tôi uống rượu vang hơi nhiều hơn bình thường, đến nỗi thấy hơi men váng vất. Những buổi thế này mang lại cảm giác yên tĩnh ở giữa đám đông mà tôi thích. Một bụi cây lớn nở những bông hoa hình sao màu đỏ và trắng. Những thân dù ánh lên sắc kim loại đen sẫm, lại có vẻ duyên dáng trong bóng đêm. Dây đèn chăng đầy trên hàng rào cây. 

Những ngày này nắng chói chang mà dường như qua nhanh. Từ lúc chiều xuống cho đến đêm tôi thấy thư thả bình yên hơn.