Hà Nội đang vào độ thu.
Những ngày và những đêm đẹp nhất trong năm.
Chẳng phải là sắp đi xa mới thấy nhớ, mà là đã yêu, thì lúc nào cũng thấy nhớ biết bao nhiêu cho đủ, thương biết bao cho vừa.
Hà Nội nhiều mưa nắng của tôi.
Thành phố có khoảng sân nhỏ chúng tôi chạy chơi ngày bé. Những ngôi trường nhỏ tôi đã ngồi học. Ttrường cấp 1 có những cái cây mới trồng, trường cấp 2 là ao lục bình chưa lấp, trường cấp 3 là hàng bạch đàn đã tỏa hương. Những ô cửa sổ của những ngôi nhà chúng tôi từng ở, ghi lại đủ ấm lạnh, đông với hè, sáng và đêm.
Đã bao đợt gió mùa đông bắc. Đã bao mùa hoa sữa. Bao nhiêu ngày giông bão. Bao nhiêu sớm tháng Giêng.
Đã bao lần tôi được lững thững nhẩn nha trong lòng thành phố. Tuổi hai mươi nông nổi được sống trọn vẹn với Người. Nhiều khi chỉ là phung phí mấy tiếng đồng hồ tuổi trẻ để cười nói trong bóng đêm sâu thẳm mát rượi của Người. Là lang thang đến chồn chân mỏi mắt giữa những dãy phố cũ kỹ lộn xộn không sắp xếp lại nổi. Nhưng là những đường phố và hương thơm yêu dấu của tôi.
Chẳng phải chia xa mới nhớ. Chẳng phải xa xôi là mất. Nhưng vì yêu thương máu thịt nên cứ quyến luyến chẳng rời.