Archive

Bạn

Sáng nay một người bạn bất chợt gửi tôi một cái hẹn đi nghe nhạc, lúc 9h tối. Thường ngày giờ đó tôi đã chuẩn bị đi ngủ rồi. Tôi hơi chần chừ rồi nhận lời vì tôi chưa đi nghe nhạc ở Sài Gòn bao giờ, mặc dù đã sống ở đây 4-5 năm. Tôi cũng nhận lời do người bạn của tôi rất xinh đẹp, stylish, tính cách sôi nổi, nghệ sỹ, nhiều lúc tôi cảm giác cô ấy rất bốc đồng và đang mơ mộng ở đâu đó lạ kỳ, tôi rất thích những người rực rỡ, sống hết mình như vậy.

Tôi ra khỏi nhà lúc trời mưa rả rích. Sài Gòn có thể mưa lớn sầm sập rồi qua ngay, hoặc là mưa nhỏ mà mãi không tạnh như tối nay. Bạn tôi hẹn ở Acoustic Bar vì cô ấy hay thường đến đây. Nhưng lúc đến mới phát hiện ra toàn tụi thanh niên rất trẻ, ăn mặc đơn giản, ngồi chen nhau quanh cái sân khấu nhỏ có 2 ban nhạc cũng phong cách như vậy. Nhìn lại mình thấy đã trót lên đồ, 1 đứa đồ ren 1 đứa hở vai, nên bọn tôi chuyển sang Park Hyatt. Ở đây thực sự là một không gian vô cùng thích hợp. Không khói thuốc, không đông người ồn ào, có chút nhạc live, nội thất thì trang nhã. Đây là quán bar tôi thích từ hồi mới vào SG, khi đi làm về qua nhìn thấy mấy cái đèn bằng thủy tinh đúc thả xuống rất lung linh.

Và ở đó chúng tôi có cuộc nói chuyện bất tận với những đề tài hết sức phụ nữ, hết sức đàn bà, đầy sức sống như cây cỏ vậy. Có thể do trời mưa, do tháng Sáu, do chúng tôi vừa trở về từ những chuyến đi chơi xa. Hoặc có thể khi thức khuya tôi hay rơi vào trạng thái tỉnh táo trong suốt đặc biệt của tôi, giống như bước vào một căn phòng hay một khu vườn của riêng tôi. Một quý ông hơi lớn tuổi, mặc sơ mi trắng, bụng bự, ngẫu hứng lên hát “The house of the rising sun”, giọng hay và trẻ trung đến rơi nước mắt.

Những cuộc nói chuyện thế này nhắc cho tôi một cuộc sống đầy những yêu thương, đau khổ, khát vọng, những ràng buộc, hay tự do rong chơi. Giống những chuyến girl trip, nó cho tôi một năng lượng tươi mát, sinh động không có ở những mối quan hệ khác. Tôi cảm thấy hạnh phúc về mọi thứ: âm nhạc, ánh sáng, màu đen tôi mặc, mái tóc của tôi, màu son tôi mang, cái túi nhỏ tôi đặt lên mặt quầy bar, về cơn mưa đang rơi ướt mặt đường ngoài kia.

Tôi biết ngày mai tôi sẽ đi làm như những ngày thường, và nghe đi nghe lại “The house of the rising sun”.

 

13-16/4

Xinh xắn, sạch sẽ, tiện nghi và thanh bình. Khá lạnh cho chúng tôi, phải trang bị áo chống rét ở mức cao nhất có thể, và không tối nào chúng tôi ra đường vì trời lạnh, mưa tầm tã, và thật ra cũng không có điểm nào hấp dẫn vào buổi tối. Nhưng ban ngày thì nói chung khô ráo, có lúc nắng đẹp.

Tôi tiếp tục jetlag, tối luôn ngủ sớm và sáng sớm chong chong mắt.

Hostel khá ổn, trừ cái nệm bị quá mềm nên ai cũng đau lưng.

C4E549E7-26CB-4FD1-917F-A4B83C17525D

Phòng của chúng tôi áp mái, sáng ra có một ô nắng và cây, đêm đến có một ô trăng sao.

 

IMG_2698.JPG

Ở Lugano hoa tulip mọc nhiều như hoa mười giờ ở VN vậy.

 

IMG_2787.JPG

Một nhánh phố đổ vào quảng trường nhỏ mà ngày nào bọn tôi cũng đi qua.

 

RNI-Films-IMG-AC1C74A5-88E0-4739-BF76-C76B94FCC692.JPG

Những thảm hoa daisy yêu quý của tôi có mặt khắp nơi. Daisy bên này nhỏ xíu xinh xinh, vẫy rung rinh vui vẻ.

 

IMG_2879.JPG

Tuyết thật sự, êm và xốp như mây. Không lạo xạo như tuyết trên glacier ở Queenstown tôi gặp hồi tháng 3. Và trên đỉnh núi tôi biết thế nào là lạnh băng giá.

 

IMG_2822.JPG

Lago di Lugano. Hồ Lugano xanh ngắt như gương. Đây cũng là buổi đi chơi vui và may mắn nhất ở Lugano vì trời nắng đẹp.

 

IMG_2882.JPG

Hồ Lugano nhìn từ đỉnh Generoso. Đoàn tàu xình xịch lên đỉnh núi khá thú vị.

Có thứ ko chụp ảnh nhưng rất đáng nhớ là… cồi sò điệp Thụy Sỹ. Tôi chưa từng ăn cồi sò điệp nào ngọt như vậy. Ngoài ra rau củ, nấm, thịt cũng rất tươi ngon. Chúng tôi mua về luộc hoặc nướng là đã có 1 bữa đầy đủ dinh dưỡng, ngon miệng mà lại rẻ nữa.

Sô-cô-la cũng không hổ danh là đặc sản Thụy Sỹ. Đặc biệt khi nhà sản xuất sô-cô-la còn bán kem nữa thì kem phải nói là ngon vô địch. Cảm giác co ro ăn kem sô-cô-la và chanh leo gần bờ hồ, gió lạnh thổi ù ù rất đáng nhớ. Ngon và lạnh.

Có một chuyến đi vòng quanh hồ rất vớ vẩn nhưng tôi vẫn thích. Chúng tôi mua vé đi cái xe điện du lịch, “tour” kéo dài khoảng 30ph, đi 1 phần bờ hồ, luồn lách vào phố để quay lại bến. Trời lạnh, mưa phùn, cả đoàn tàu chỉ có 3 chúng tôi. Được ngồi trong một đoàn tàu đỏ trắng, lòng không nghĩ ngợi, tôi như được trở về với niềm thanh thản tuổi thơ.

Cũng trên tour vòng quanh hồ đó, tôi nhìn thấy một cô gái đang dừng xe, tóc vàng, nét mặt rất đẹp. Cô là 1 trong 2 người phụ nữ đẹp nhất tôi gặp trong suốt chuyến đi này.

Tôi và 2 người bạn vừa hoàn thành chuyến dạo chơi Maroc trong tháng 6. Chuyến đi rất vui, nhiều kỷ niệm đẹp, nên phải viết review ngay khi còn “nóng hổi” 😊

Thời gian nào đi Maroc là tốt nhất

Chúng tôi tìm hiểu thấy tháng 3 đến tháng 5 là mùa đẹp nhất, khí hậu mát mẻ thuận lợi. Tháng 5 còn có festival hoa ở thung lũng hoa hồng, tháng 3 là mùa cam chín rộ nhất và trái cam ngọt nhất, thực sự rất hấp dẫn. Nhưng bọn tôi nảy ra ý định hơi muộn, nên đã đi vào tuần thứ 2 của tháng 6. Lúc đó cũng chưa nóng, ban ngày chỉ khoảng hơn 30 độ C, đêm khoảng trên dưới 20 độ C tùy thành phố. Nếu lùi lại 1, 2 tuần là nhiệt độ đã tăng lên 5-7 độ C ban ngày nên tôi không recommend đi muộn hơn cuối tháng 5 đầu tháng 6.

Cần lưu ý về tháng Ramadan, là thời điểm quan trọng trong năm của những người theo đạo Hồi. Họ sẽ không ăn uống từ lúc mặt trời mọc đến lúc mặt trời lặn, nên hàng quán cũng đóng cửa nhiều. Năm nay kỳ Ramadan kéo dài tới ngày 14/6, sau đó người dân tổ chức ăn mừng kết thúc lễ Ramadan trong 2 ngày tiếp theo, nên hàng quán lại tiếp tục đóng cửa. Tuy nhiên ở những khu vực trung tâm vẫn có nhà hàng, nhưng đồ chay cũng nhiều hơn đồ mặn, nên cũng không phải là vấn đề nghiêm trọng.

Thủ tục visa

Do ĐSQ Vương quốc Maroc ở Hà Nội, trong Sài Gòn ko có cách nào tự xin được, nên 1 bạn trong nhóm đã bay ra nộp hồ sơ và nhờ người khác ngoài đó nhận hộ và gửi vào. Tuy nhiên khi về rồi thì tụi tôi mới biết ngoài HN có dịch vụ nộp visa hộ, huhu.

Thủ tục tương đối dễ dàng, tương tự như xin visa một số nước khác. Có thể tham khảo ở đây: https://visana.vn/dich-vu/visa-maroc/visa-du-lich-maroc/

Cô nhân viên trực điện thoại người Việt của ĐSQ khá là khó khăn, bọn tôi hỏi thông tin qua điện thoại ko thu được gì, nhưng mấy anh người nước ngoài làm việc trực tiếp ở đó thì rất thân thiện và nhiệt tình. Phí visa thời điểm bọn tôi làm là 545k, cấp sau khi nộp hồ sơ khoảng 12 ngày làm việc, visa có thời hạn 1 tháng tính từ ngày bay.

Chi phí chung – vé máy bay, ăn ở cơ bản, tour sa mạc 3 ngày 2 đêm

Chi phí cho toàn bộ chuyến đi khoảng 45 triệu/ người, trong đó vé máy bay chiếm hơn 1 nửa. Do quyết định đi khá gấp nên việc book vé máy bay bị phụ thuộc vào thời gian làm visa, không có được vé giá tốt. Vé chúng tôi mua là 1100 USD/ người, khứ hồi, transit ở Doha.

Chi phí này bao gồm tour sa mạc 3 ngày 2 đêm giá 190 E/ người.

Bảo hiểm du lịch chúng tôi mua mức cơ bản, 441 VND/ người.

Chúng tôi book phòng trên Airbnb và booking.com, ở homestay hoặc riad (nhà ở truyền thống của người Maroc), chỉ cỡ 35-40USD/ đêm/ phòng. Ưu tiên tìm phòng của nhóm là vị trí thuận lợi, sạch sẽ. Phòng cho 3, 4 người không khó tìm. Kinh nghiệm là phải đọc kỹ các review để tìm hiểu nơi ở có phù hợp với các tiêu chí không. Ba đứa do mê… ăn, nên đã book 1 homestay ở Fes có host là cooking teacher, nhưng cái nhà đó là ác mộng của cả chuyến đi do nhà vệ sinh rất xập xệ. May mắn là chỉ vướng một nơi đó thôi, còn lại đều rất ổn, thậm chí nếu may mắn như chúng tôi, gặp được chủ nhà tốt bụng, thì còn có những kỷ niệm đẹp nữa.

Chi phí ăn ở Maroc rẻ hơn Việt Nam nên khoản này không đáng lo.

Hành trình

Chúng tôi đi 11 ngày và mất trọn vẹn 2 ngày đêm cho bay, ở Casablanca 1 đêm, Marrakech 2 đêm, tham gia tour sa mạc 3 ngày 2 đêm, Fes 1 đêm, Chefchaounen 2 đêm, và quay lại Casablanca 1 đêm để bay về. Nếu có tiếc nuối, thì tôi tiếc không có thời gian 1 đêm ở thành phố cảng Essaouira và thêm 1 đêm ở thành phố xanh Chefchaounen. Nên tôi recommend 1 hành trình khoảng 13 ngày sẽ có nhiều thời gian thưởng thức hơn và đỡ tiếc hơn.

Tổng quan về Maroc trước khi lên đường

Phần này mọi người chắc đều có tìm hiểu của riêng mình. Tôi chỉ note lại một số ý cơ bản thôi.

Maroc là một vương quốc đạo Hồi. Ở đây bạn sẽ thấy chân dung đức vua được treo khá phổ biến ở những vị trí trang trọng. Nhưng bọn tôi cảm thấy đạo Hồi ở xứ này rất hiền lành, không có vấn đề gì phải lo lắng.

Có một trang web nào đó gọi Maroc là xứ sở Nghìn lẻ một đêm. Nhưng không phải vậy. Maroc không liên quan gì đến những vùng đất trong Nghìn lẻ một đêm. Có chăng là cùng chung tôn giáo và tiếng Ả rập mà thôi.

Ngôn ngữ chính thức ở Maroc là tiếng Ả rập, tiếng Berber và tiếng Pháp. Với tôi, dân tộc Berber có vẻ xa lạ, nhưng theo một số liệu thống kê thì có tới 40% người Maroc là dân tộc Berber, một dân tộc đã ở đây từ rất lâu đời với một nền văn hóa phong phú. Maroc là tên gọi theo tiếng Pháp, dân mình cũng quen rồi, tiếng Anh là Morocco. Nếu biết tiếng Pháp, hoặc tiếng Tây Ban Nha, bạn sẽ có nhiều thuận lợi, nhưng nếu không cũng không vấn đề gì. Tiếng Anh, hoặc body language cộng với tờ giấy hoặc màn hình điện thoại để viết các con số khi giao dịch là đủ 😊

Đơn vị tiền tệ của Maroc là Dirham, với tỷ giá ở thời điểm bọn tôi đi khoảng 1 Dirham ~ 2450 VND. Ngoài ra bạn có thể sử dụ Euro, 1E ~ 11 Dirham. Bọn tôi mang Euro và USD sang đây đổi ở sân bay và các điểm đổi tiền địa phương, cần lưu ý so sánh về thuế tại các điểm đổi tiền để có tỷ giá tốt nhất.

Nếu đi đúng mùa du lịch, thì phần quần áo khá gọn nhẹ. Không cần kín đáo quá, vì tụi dân Tây du lịch bên này vẫn quần sooc áo ba lỗ như thường, nhưng theo tôi cũng không nên quá nổi bật với dân địa phương. Váy áo đơn giản, thêm 1 áo khoác mỏng và khăn đề phòng đêm lạnh là ổn.

Kem chống nắng là tối cần thiết nếu bạn không muốn có một làn da châu Phi, do bên này nắng là đặc sản, chói chang từ sáng tới chiều, tỷ lệ mưa mỗi ngày luôn là 0%, và mặt trời đến 8 rưỡi tối mới chịu lặn.

Nếu có thể, bạn cần dự trữ một số đồ ăn khô gọn nhẹ như các loại hạt, vì thời gian di chuyển khá nhiều. Bọn tôi chủ quan định sang đó mua, nhưng rồi thấy đồ khô ở đây thu hút nhiều ruồi nên đành… nhịn đói 😀

Sa mạc, trời xanh, nước cam, mèo và hoa. Hay những khám phá của tôi về Maroc.

  • Thời tiết: Nếu ở phía bắc, gần Địa Trung Hải và châu Âu, Maroc có những vùng mát mẻ, đồi cỏ xanh mướt, sông hồ trong vắt như ngọc, thì phía nam gần sa mạc Sahara, ngăn chia với miền bắc bởi dãy núi Atlas, thực sự là châu Phi với khí hậu khô nóng. Đi đường cả ngày cảm giác héo cả người 😀 Vấn đề lớn của chúng tôi là da và tóc đều trở nên rất khô, mấy loại dưỡng da dịu nhẹ mang theo không có tác dụng. Đêm đến trời mát mẻ, dễ chịu hơn nhiều, có nơi chỉ 16, 17 độ C.

Vì nắng và khô, nên bầu trời luôn luôn đẹp, đến đâu cũng xanh biếc một màu, rất hoàn hảo để… chụp ảnh 😊

  • Cảnh vật: Đất nước Maroc đẹp hơn cả tụi mong đợi rất nhiều, phong cảnh rất phong phú. Phần này để mỗi người tự cảm nhận nhưng với tôi, tôi thật sự enjoy mọi thứ đã gặp suốt hành trình: biển, núi, đồng bằng, sa mạc, thành phố, sông, hồ. Nếu là người yêu hoa, bạn sẽ rất hạnh phúc được ngắm nhìn những cánh đồng hoa đủ màu sắc trải bên đường. Sau chuyến này, tôi yêu hoa poppy hơn hẳn vì sắc đỏ duyên dáng của chúng rất nổi bật dưới ánh mặt trời Maroc. Có những cánh đồng mà hoa poppy thống trị, rực rỡ ngút tầm mắt, rung rinh ngây thơ làm trái tim tôi hết sức cảm động 😛
  • Con người: Trước khi lên đường, chúng tôi hơi lo lắng vì đọc nhiều review khuyên nên hết sức cẩn thận đề phòng móc túi, cướp giật, xin đểu, nên trở về nhà trước 9h tối. Nhưng thực tế trong chuyến đi, chúng tôi rất có cảm tình với người dân Maroc. Họ thân thiện, tươi cười. Nhiều người gặp trên đường cứ chào hỏi và nói “Welcome”. Lúc đầu cả bọn đề phòng không đáp lại, nhưng sau thì cũng chào lại họ và cả hai bên đều rất vui vẻ. Có nhiều người nhiệt tình giúp đỡ chúng tôi: những thành viên trong homestay chúng tôi ở, nhân viên khách sạn, người bán hàng. Ví dụ hỏi thăm 1 anh bán hoa quả, nhưng anh này không biết tiếng nước ngoài, thì ông hoa quả và mấy ông bán hàng bên cạnh, và cả một anh khách đi đường đều xúm vào giúp, ông hoa quả còn định đóng cửa hàng để dẫn mấy đứa đến chỗ cần tìm nữa. Cũng có một kỷ niệm xấu với một cô bé dẫn đường và đòi trả công, nhưng không ảnh hưởng nhiều đến thiện cảm của chúng tôi với dân Maroc.

Còn việc không nên về muộn, thì tôi thấy không đúng. Có thể ở những nơi vắng vẻ nên cẩn thận hơn, chứ gần các trung tâm, 8, 9 giờ tối mọi người đổ ra đường rất đông và vui chơi đến nửa đêm. Bọn tôi bị jetlag hoặc mệt do đi xe nhiều nên bỏ lỡ mấy buổi tối dạo phố, cũng tiếc lắm.

  • Ăn uống: Cả 3 đứa đều thấy nhiều review khen đồ ăn ở đây ngon, đặc biệt là thịt nướng. Nhưng chắc không hợp gu nên sau 4, 5 ngày là cả ba đều ngán đồ ăn với gia vị đặc trưng dậy mùi nghệ và bột thì là của Maroc, và nhớ da diết đồ ăn Việt, chưa bao giờ đi xa mà nhớ thế. Món gì họ cũng cho loại gia vị đó, bánh mỳ khai vị khô khốc, thịt cũng khô chứ không juicy như vẫn quen ở nhà. Cho nên cả bọn ăn hoa quả nhiều hơn thịt và hoàn toàn không lo bị tăng cân 😀

Đấy là nói về bữa chính thôi. Chứ hoa quả và nước cam thật là thiên đường. Cherry tươi mới hái giá chỉ khoảng 40k VND/ ký, chưa bằng 1/10 giá ở VN. Các loại hoa quả còn lại cũng rẻ và đừng coi thường loại nào hết, có thể màu sắc không thật đẹp, nhưng đều ngon ngọt tươi lành.

Nước cam Maroc là tình yêu mới của tôi. Những 5 quả cam cho một ly nước cam, và khi bạn nhắc người bán đừng cho đường, họ đều tự hào là nước cam ở đây không cần đường. Nước đặc sánh, thơm lừng, chua ngọt vừa đủ, ngon vô cùng. Ngày nào bọn tôi cũng làm vài ly, uống nhiều hết cỡ cho đỡ tiếc nuối trước khi rời khỏi xứ sở nước cam này.

  • Vệ sinh: Là một vấn đề khá đáng kể vì đường phố ở đây khá bẩn, nhiều phân súc vật, rác rưởi bừa bãi. Tuy sáng sớm có người dọn sạch bong nhưng sau nửa buổi sáng là sẽ có một mùi hết sức đặc trưng bắt đầu bay lên và “quấn quít” cả ngày. Thức ăn ngoài chợ có khá nhiều ong bám vào, có thể cả ruồi nữa, nên bọn tôi không dám mua. Trong nhà hàng có thể khuất mắt trông coi nhưng bọn tôi may mắn không gặp vấn đề gì. Nhà vệ sinh công cộng nói chung không đến nỗi nào, luôn có nhân viên đưa giấy và thu tiền (1-2 Dirham), nên không phải quá lo lắng.
  • Shopping: Nếu biết mặc cả, bạn có thể mua được những món đồ ưng ý với giá rẻ ngạc nhiên. Ví dụ một cái túi da cỡ vừa vừa, xách đi làm được giá khoảng 500k, một đôi dép da xỏ ngón khoảng 125k, một cái khăn vuông xinh xinh trùm tóc được, dệt bởi người Berber giá 50k. Tính tôi khá gà với việc mặc cả, chứ người bạn đồng hành tiến bộ hết sức nhanh và đã giúp cả bọn gặt hái được nhiều món rất hài lòng. Kinh nghiệm là trả 1 nửa giá hoặc thậm chí 1/3 để mở đầu cuộc thương lượng.

Những sản phẩm truyền thống của Maroc đều đặc sắc và không đắt: dầu hoa hồng, dầu hoa cam, đồ da thủ công, thảm, khăn, thảo mộc khô. Đồ ở Fes và Chefchaounen chất lượng hơn, ở Marrakech khá là hàng chợ.

Cách bán hàng ở đây cũng khá hiền hòa. Phần lớn người bán hàng (cũng như những người làm dịch vụ khác) là đàn ông do đặc trưng văn hóa, họ rất khéo léo trong việc chào mời, mặc cả. Nhưng nếu không thuận mua vừa bán thì cũng chia tay nhau hòa bình chứ không mặt nặng mày nhẹ gì cả.

  • Phương tiện di chuyển: Phần này cần được high-light một chút vì di chuyển tốn khá nhiều thời gian. Ngoài 2 chuyến bay đi về (chiếm trọn vẹn 2 ngày đêm), bọn tôi di chuyển giữa các thành phố bằng tàu và xe bus, trừ tour sa mạc đi xe riêng. Tổng cộng chúng tôi đã trải qua khoảng 1800km đường bộ, có ngày lênh đênh trên đường hơn 12 tiếng, đi 450km, có mấy lần vì di chuyển mà trong suốt 20 tiếng chỉ lót dạ được ít hoa quả. Bạn sẽ có thể có vòng 2 phẳng phiu mơ ước nhưng vòng 3 thì óp đi đáng kể do ngồi trên tàu xe quá lâu 😀

Taxi ở đây cũ kỹ, nhiều xe không có đai an toàn, ghế bung cả lò xo, nhưng được cái giá rẻ.

Tàu cũ nhưng cũng ok, nhưng xe bus thì bẩn và hôi khủng khiếp, không điều hòa, chỉ có gió mát chút xíu mỗi khi xe dừng đón khách. Chuyến xe bus đi từ Chefchaounen về Casablanca kéo dài 7 tiếng rưỡi không nghỉ là chuyến xe “kinh hoàng” nhất trong đời tôi.

Vì vậy bọn tôi có tiếc, nếu có thời gian nghiên cứu trước kỹ hơn, thì sẽ bay về từ Fes chẳng hạn, để không có chuyến đi nào trên phương tiện công cộng quá 4 giờ.

  • Tour sa mạc: Tour này tôi tách ra nói riêng, vì sa mạc để lại ấn tượng sâu đậm trong tôi. Dù di chuyển suốt 2 ngày 1 đêm mới tới Sahara, rồi từ đó đến Fes trọn một ngày nữa, nhưng bầu trời sao ở Sahara là bầu trời sao đẹp nhất tôi từng thấy.

Chúng tôi may mắn tìm được công ty này: http://www.moroccovacationtour.com/ và thuê Private tour của họ, giá 190E/ người, di chuyển bằng xe địa hình 5 chỗ chất lượng rất tốt. Rachid, người hướng dẫn viên, cũng là đồng chủ công ty, rất cool, nhiệt tình, thân thiện. Trước khi đi, cả ba khá lo lắng về vấn đề an toàn rồi vệ sinh trong đêm ở sa mạc. Nhưng thực tế rất tốt, lều trại còn mới, sạch sẽ, đồ ăn ngon, vệ sinh, và hết sức an toàn. Trải nghiệm về chuyến cưỡi lạc đà đi vào Sahara cũng tốt, tuy bạn lạc đà chở tôi hơi dramatic nên làm tôi lắc lư hơi nhiều. Nên lưu ý trang phục khi cưỡi lạc đà làm sao để thoải mái nhất, vì ngồi khoảng 45 phút thôi mà chúng tôi cảm thấy khá mỏi và ê ẩm.

Hơi lạc đề một chút, là sau chuyến cưỡi lạc đà bọn tôi thấy lạc đà rất tinh khôn, quý con người, như là loài chó vậy, nên khá là thương các bạn ấy phải làm công việc rất vớ vẩn này. Lần sau bọn tôi sẽ tránh không sử dụng các dịch vụ liên quan đến động vật nữa.

  • Mèo: Mèo hoang tràn ngập trên đường phố Maroc và chung sống khá hòa bình với dân cư. Dân ở đây có thể cho mèo ăn, nếu mèo mẹ sinh con họ sẽ cho nó 1 cái hộp lót vải và để sữa ở bên cạnh. Tôi thích mèo nên nhìn bọn nó nằm ngồi ngổn ngang dọc đường khá thú vị.
  • Hoa hồng: Rất tiếc mùa hoa hồng ở thung lũng nổi tiếng El Kenaa M’Goona đã kết thúc 2 tuần trước khi bọn tôi đến, nhưng vài bông hoa còn sót lại vẫn còn nguyên mùi hương hoa hồng sa mạc thần thánh. Bọn tôi mua dầu hoa hồng ở đây và thực sự chưa thấy sản phẩm nào từ hoa hồng có hương thơm tự nhiên, tinh khiết đến thế.

Hình ảnh chuyến đi tôi đã up khá nhiều ở các post trước. Nên tôi kết thúc review bằng bức ảnh này, designed by Hải. Nó diễn tả rất đúng cảm giác hạnh phúc, biết ơn, vui vẻ, hơi điên khùng một chút của chuyến chu du đất nước Maroc xinh đẹp.

image-118

Phải rời Chefchaounen thật tiếc nuối. Sáng sớm của thành phố trong sạch, thanh bình, tràn ngập màu xanh dễ thương. Hầu như chỉ có tiếng bánh xe va ly của chúng tôi lọc cọc lăn trên những ngõ nhỏ thoai thoải lát đá.

Chúng tôi chọn xe bus để di chuyển về Casablanca, vì nếu muốn đi tàu vẫn phải bắt bus đi khoảng 1 tiếng đến một thành phố khác. “Chuyến đi kinh hoàng” của năm bắt đầu. Đầu tiên là mỗi đứa phải trả thêm 30 dirham tiền hành lý, ngoài tiền vé đã mua. Do đói kém nên mặt đứa nào cũng ngắn tũn với tin đó. Xe rất hôi mùi người và mùi những vệt rác lưu cữu lâu ngày trên những hốc để rác sau lưng ghế, đến nỗi tôi hoàn toàn không muốn ăn gì hết. Uống nước cũng không được, vì xe chạy gần như liên tục, chỉ dừng vài phút tại mỗi điểm đón trả khách. Mấy phút ngắn ngủi đó thật quý báu vì có gió mát rượi lùa vào xe, nhưng lại kéo dài thời gian chúng tôi nhịn đói.

Và sau 7 tiếng rưỡi, từ 7h30 sáng, 3h chiều chúng tôi đến Casablanca, hầu như không ăn uống trong 20 tiếng đồng hồ, mỏi nhừ người, đầu óc chắc ngu đi đáng kể. Về đến ga Casa Port, nhìn thấy những con ngõ quen thuộc dẫn về homestay, thật là một cảm giác nhẹ người tuyệt vời. Tuyệt hơn nữa là một tiệm hải sản nằm ngay bên đường, Casa Fish. Cá tươi rói, tuy chỉ chiên rất đơn giản nhưng vẫn ngon. Bánh mỳ khai vị mềm một cách đáng ngạc nhiên, vì trong suốt hành trình của mình, chúng tôi toàn ăn loại bánh khô khốc như là treo trước cửa mấy ngày rồi. Trong bữa ăn còn có bọn mèo hoang, 2 con tự đến, 1 con nữa dẫn bạn nó đến, tổng cộng 4 con ăn uống phân chia ranh giới rất rõ với nhau.

Gia đình cô Nadia chào đón chúng tôi niềm nở, cô Nadia còn làm hiệu hôn gió, tôi hiểu đó là cử chỉ rất thân thiết ở đây. Về lại căn phòng ngày đầu tiên đến Maroc, thật sự tôi cảm thấy ấm cúng và yên tâm như được về nhà, không phải lang thang trên những con đường xa lạ nữa.

Cái giường của tôi được set lại chăn nệm màu rất đáng yêu.

2018-06-18 21.45.47.jpg

Vì quá mệt với chuyến xe bus, nên chúng tôi chỉ đi đổi tiền, mua đồ khô, à có lạc bước vào 1 cửa hàng quần áo địa phương ở ga tàu, và ăn tối luôn ở quán Nhật tại ga tàu – đồ của quán này đậm đà như món Hoa vậy, nhưng cũng ngon hơn đồ ăn Maroc mà chúng tôi đã quá ngán. Lỗi hẹn với Rick’s Cafe lừng danh ngay gần nhà, cũng tiếc.

Kể chút xíu chuyện đi siêu thị. 3 đứa đi phải lết 2 cây số để tới cái siêu thị BIM lần trước mua đồ. Khi vòng về chợ gần nhà, nghĩa là hơn 1 cây số nữa, uống ly nước cam, đi lạc một tí thấy có 1 cái BIM chình ình ngay đó, cách nhà vài trăm mét. Thấm thía câu tưởng như tận chân trời mà lại gần ngay trước mặt.

Pack đồ, đi ngủ, rất mừng nghĩ tới việc sắp được về nhà 🙂

Thật may là chúng tôi đã quyết định lịch trình chỉ 1 đêm ở Fes, 2 đêm ở Chefchaounen, nên đã có trọn vẹn một ngày dạo chơi trong thành phố xanh xinh đẹp này.

Một người thích màu xanh như tôi, thật hạnh phúc được ở đây, lang thang qua những ngõ ngách xanh biếc, ngắm những chậu hoa nhỏ xíu đủ màu, đi dưới những giàn nho lá sáng lên trong nắng.

Bữa sáng ở một khoảng sân nhỏ. Người, chó hoang, mèo hoang phơi nắng. Rất tiếc là đồ ăn quán này siêu chán, cái gì cũng cháy khét, haizz.

Ba đứa đi chơi cả buổi sáng, cười đùa thoả thích, shopping tung toé những món đồ cũng xinh đẹp như thành phố này. Buổi trưa ko vui lắm vì đói lè mà phải đợi quá lâu và bên cạnh anh phục vụ đẹp trai có 1 anh mặt quạu hiếm hoi bọn tôi từng thấy ở Maroc. Nhưng dù sao, trong một buổi sáng thôi bọn tôi cũng đã lãi vì gặp rất nhiều anh đẹp hết hồn 😀

Khách sạn của bọn tôi tên rất đơn giản: Hotel Chefchaounen. Ở đây chỉ có phòng ngủ, có thêm dịch vụ giặt, nhưng xinh xắn và quan trọng là sạch. Bạn gái lễ tân dễ thương vô cùng, mũm mĩm dịu dàng, nét mặt đẹp đặc trưng của Maroc, tận tình trong mọi việc.

Cổng khách sạn đây.

Cửa sổ phòng bọn tôi.

Cầu thang đặc trưng của Maroc, rất hẹp, bậc rất cao lại còn cao thấp ko đều.

Những ngõ ngách đáng yêu vô cùng.

Bạn Tùng Cương tậu được cái khăn của người Berber dệt, giá có 50k ^^

Cũng như ở những nơi bọn tôi đi qua, có thể gặp những cửa hàng nhỏ bán đồ da, quần áo ở những nơi khuất nẻo, người bán hàng tươi cười dễ chịu, tuy họ nói thách nhưng vẫn có thể trả giá một cách hoà bình. Trên bậc thang bày những cái nồi truyền thống để nấu món tagine của người Maroc. Nhưng thú thật chúng tôi ngán món tagine này quá trời rồi.

Túi da đẹp và rẻ.

Chúng tôi lên núi ngắm hoàng hôn lúc 8h tối. Đêm mùa hè ở đây rất ngắn. 9h mới tối hẳn, và 5h trời đã sáng rồi.

Trên đường lên núi, bọn tôi gặp hai cậu nhóc đang chơi tung bóng. Một cậu ra hiệu rủ tôi chơi, và tôi đã có những khoảnh khắc hết sức vui ở góc phố này.

Đường lên đầy cúc nút áo và oải hương.

Trên đỉnh núi rất đông người với lố nhố ống kính to nhỏ. Nhưng chúng tôi vẫn có được một góc ngồi ngắm cảnh

Hoàng hôn thanh bình của thành phố xanh

Một điều duy nhất làm mất vui là có một cô bé chỉ đường rồi đòi tiền, khi không được như ý là nó giả vờ khóc lóc. Đã được cảnh báo trước khi tới đây nhưng lúc đầu chúng tôi đã rất vui khi gặp nó nên quên mất.

Nhưng dù sao, một ngày ở đây đã gần như hoàn hảo. Khi xuống tới chân núi, chúng tôi còn được uống nước cam thần tiên của Maroc. Những trái cam được ngâm trong nước suối, vắt tại chỗ, nên mát lạnh và ngon lành vô cùng. 5 quả cam chỉ cho một ly nước.

9h mới đi về khách sạn mà cảm giác như mới chỉ 6-7h. Ngoài đường vẫn hết sức đông vui. Nhưng cũng có những góc nhỏ yên tĩnh.

Bọn mèo hoang tung hoành khắp nơi. Tụi nó coi đường phố như nhà mình, và coi nhà con người như cái toilet công cộng 😀

Con mèo con này ở ngay gần khách sạn bọn tôi, còn nhỏ mà mặt mũi đã giang hồ, và rất khoái vào khách sạn để tè ị.

Vậy là chuyến đi Maroc đã gần kết thúc. 3 ngày tới chỉ có di chuyển. Để đỡ hụt hẫng, tôi ngồi ngắm ảnh rất lâu. H design cái poster này, nó truyền tải đầy đủ tinh thần rực rỡ của chuyến đi.

Tôi dậy sớm, thoa dầu hoa hồng, tận hưởng cảm giác yên tĩnh với chim hót ríu rít. Lát nữa tam đại đồng đường của chủ nhà dậy chắc sẽ lại ầm ĩ như cái chợ.

Wifi siêu chậm. Vật vã mãi ko upload được nhật kỳ ngày thứ 6 đi tới sa mạc.

Cái homestay này 9h mới có bữa sáng. Nên bọn tôi ra chợ, ăn sáng ngoài đó. Bánh mỳ trứng hơi ngon và nước cam siêu ngon. Hai bữa ăn cách nhau 20 tiếng, có chen ít cherry chiều hôm qua. Tôi thấy mình đã gầy đi đáng kể, cái gầy ko lành mạnh của sự… thiếu ăn.

Khu phố cổ xung quanh chỗ chúng tôi ở nhìn cũng khá thú vị, nhưng giống Marrakech, hôi và nhiều rác. Cổng nhà không cầu kỳ và đẹp như Marrakech. 8h sáng vẫn khá vắng.

Medersa Bouanania, không biết là gì nhưng rất đẹp.

Cuộc mua sắm mơ ước trước khi tới Fes diễn ra trong hơn 2 tiếng buổi sáng. Đồ da đẹp hơn Marrakech nhiều, và rất rẻ. 1 cái túi có thể đựng đủ đồ đi làm giá khoảng 500k, mà mua xong vẫn bâng khuâng như là chưa mặc cả được hết cỡ 😀 Rồi trà bạc hà, khăn, khuyên tai bạc, và một cái đèn thần 😛

Chúng tôi mua nhiều đồ nhất ở một nhà trong cái ngõ xanh này.

Người vợ rất trẻ, phốp pháp, vẽ Henna cho H với tôi và phụ trách bán hàng cho bọn tôi. Cô này có vẻ là chủ gia đình, thấy bọn tôi nói cái giá anh chồng đã offer liền nhấc điện thoại mắng mỏ chồng một tràng khá là ghê gớm. Bù lại cậu bé con đẹp hết sức.

Lucky henna của tôi, trên cánh cổng bằng vàng của cung điện hoàng gia ở Fes – a dua theo phong trào. Giữ gìn cái Henna này khá mất công, và nó cũng ko được good quality gì, nên cuối ngày tôi thấy nuối tiếc mong remove nó đi mà ko được 😀

Cậu bé đẹp với mái tóc như một bụi cây hoang

Đồ gốm đẹp và rẻ muốn khóc luôn 😂 Tiếc là va ly của tôi đã đầy tràn rồi.

Chúng tôi hỏi chỗ mua sandal, anh chồng bán hàng kia dẫn vào 1 cái ngõ nhỏ xíu, và mở oà ra 1 gian phòng rộng, cao, đầy quần áo, như một hang núi bí mật vậy.

Bọn tôi lên đường tới Thành Phố Xanh lúc 12h trưa. Nhiệt kế chỉ 32 độ ngoài trời, nhưng tôi thấy nóng lè lưỡi ☀️☀️☀️

Do extend tour với Rachid nên cũng đỡ mất năng lượng cho việc di chuyển. Hôm nay ko có gì wow lắm, nhưng phải nói rằng đất nước này đẹp thật. Cảnh đẹp khắp nơi, chỉ có người dân hơi tuỳ tiện ko giữ gìn cho nó sạch sẽ gọn gàng được thôi.

Fes, thành phố không, hoặc chưa gây được cảm tình với bọn tôi. Rachid cũng có vẻ rất ko ưa người ở đây.

Chúng tôi ăn trưa ở quán này. 2 đồng đội của tôi có vẻ ngán lắm rồi, nhưng tôi may sao vẫn ăn được chicken pastilla và cừu nướng.

Làng cổ của người Roman

Bé hoa đang chơi vui

Một chú châu chấu (hay cào cào) rất oai vệ

Nghỉ chân dưới gốc cây này thấy blessful vô cùng 😌

Enjoy

Và 8h tối chúng tôi đến Thành Phố Xanh. Trời vẫn chưa tối hẳn. Trăng non đầu tháng sáng ngời. Ấn tượng mới gặp khá tốt, với vài mảng xanh, taxi xanh, đường phố lên xuống nên thơ. Tuy nhiên ngoài đường rất đông, người xe nườm nượp.

Từ cái homestay ở Fes đến khách sạn ở Chefchaouen cứ như là được tới thiên đường vậy, vì có nhà tắm sạch và nước nóng. Niềm vui này không thể nào tả xiết😭🤧

Ngày thứ 7 bắt đầu sớm. Đây là nơi chúng tôi đón bình minh. In the middle of nowhere. Trại của chúng tôi là mấy chấm bé xíu ở gần cái location này.

Đêm qua tôi không ngủ được mấy vì đi ngủ quá khuya và gió quá mạnh. Gió đập ầm ầm ngoài lều nghe rất nguy hiểm, và cái cửa sắt được mở toang cứ va đều đặn vào cái ghế chặn nó. Tóm lại khá bơ phờ.

Hôm nay là ngày đầu tiên sau tháng Ramadan, người dân ở đây sẽ hội hè từ sáng tới tối. Hassan tươi cười nói với chúng tôi thế. Nhưng có những người như Rachid rất enjoy fasting và cảm thấy khoẻ mạnh với việc không ăn uống gì từ sáng tới chiều tối.

Chúng tôi ăn sáng từ 5 rưỡi. Hassan làm một món trứng ốp la kiểu berber với cà chua khá ngon. Ngoài ra vẫn bánh mỳ, mứt, và nước cam thần thánh.

“Con ngựa sắt” của chúng tôi đây. Nhìn thấy thân thương lạ, vì trên đó có đồ để thay sau 1 đêm chỉ mang theo những món tối giản 😁 Rachid làm một vòng cua rộng trèo lên lưng đụn cát vòng nghiêng xuống, cái xe như vui sướng rảo một vòng chào buổi sáng trước khi lên đường.

Ngày hôm nay chúng tôi đi đến Fes, là điểm dừng chân trước khi tới Chefchaounen.

Dừng chân ở một cái hồ có màu xanh rất lạ, như một khối ngọc khổng lồ, đẹp mê hồn.

Up in the clouds.

2018-06-15 10.09.11.jpg

Một triền đồi “chấm bi”, được trang trí bằng những túm cây bụi rải đều đặn.

Chuyến đi chơi này chúng tôi hơi có vấn đề với nhà hàng. Chúng tôi đã kiên trì chờ đợi 4 ngày, từ hôm đến đây để hết tháng Ramadan vào hôm qua. Thì hôm nay và ngày mai mọi người lại celebrate rộn ràng và… đóng cửa phần lớn các nhà hàng. Vậy có lẽ chúng tôi sẽ chỉ được ăn uống đầy đủ vào 3 ngày cuối của hành trình 😀

Càng lên phía bắc, rời xa sa mạc, màu xanh càng nhiều hơn, nhìn mơn mởn. Từng đàn gia súc lớn bình thản gặm cỏ.

Một cái hồ thần tiên

Nơi thú vị nhất của ngày hôm nay là Moroccan Switzerland, xanh mát, đầy hoa bên đường. Nhiệt độ ngoài trời chỉ 26 độ C. Nhà sơn trắng hoặc kem chứ ko hồng rực màu đất như ở miền nam nữa. Sáng còn ở sa mạc, chiều đã ở châu Âu 🙂

Hoa dọc đường nhiều và rực rỡ phát hờn.

Rừng cây mát rượi.

Thành phố Iknès.

Chiều nay là trận World Cup đầu tiên của Maroc. Dân tình cũng tụ tập ở quán cafe, say mê xem như ở VN.

Sau 12 giờ trên đường, đi được khoảng 450km, chúng tôi đã tới Fes. Thành phố đầy người và xe cộ. Đi vào khu phố cổ lại thấy hình dáng tường thành hay quảng trường quen thuộc. Ở đây nóng, 7h tối mà vẫn 32 độ.

Sau cả tiếng tìm đường trong mê cung phố cổ, chờ host mãi ko thấy ra đón, bọn tôi đến được cái homestay có thể nói là worst experience so far. Đặc biệt cái nhà tắm xộc xệch như là trẻ con xây nghịch vậy. Nhưng sướng nhiều rồi khổ chút ko sao 😂 Có chỗ nằm là hạnh phúc rồi. Cả 3 đứa hoàn toàn ko có nhu cầu ăn, mà ngủ lịm rất nhanh 😀

Một trải nghiệm tuyệt đẹp mà không lời nào hay hình ảnh nào có thể tả được. Tôi chỉ có thể nói, chúng tôi thật may mắn được ở đây, chơi trống và hát những lời ca Berber bên đống lửa. Được nằm trên đỉnh đồi cát, co ro vì lạnh và ngắm bầu trời đầy sao của sa mạc, thấy dải Ngân Hà bắc ngang, với những chòm sao thơ ấu: Thần Nông, Con Vịt, sao Gầu. Được cảm thấy cả tâm hồn và cơ thể được gột rửa tinh khiết, bình yên.

Và chúng tôi đã đợi mặt trời mọc gần một tiếng, trong gió lạnh sáng sớm của Sahara, dù quấn khăn cũng không thể ngăn cát len lỏi vào khắp người.

Rồi mặt trời mọc, đẹp huy hoàng như một ân phước. Chỉ có thể nói rằng, tôi sẽ không bao giờ quên.

Sahara, here we come.

Những thành phố, thị trấn và núi vắng bóng dần trên đường đi, nghĩa là chúng tôi đang đi vào Sahara, sa mạc huyền thoại. Rachid là người Berber, sinh ra và lớn lên ở sa mạc. Cách Rachid kể về Sahara rất tự hào. Cổ xưa, tốt lành. Những đụn cát trong tiếng Berber nghĩa là rễ. Chúng bám vào đất và ở đấy từ nghìn đời rồi. Cát ở đây rất mịn, không khí ban sáng hết sức trong lành.

Chuyến đi trên lưng lạc đà không được comfortable, như đã được dân mạng cảnh báo. Một trải nghiệm mà tôi ko muốn lặp lại, nhưng cũng đáng nhớ.

Tôi ngồi chú lạc đà đi đầu, tên là Bob gì đó. Tiếp theo là Jimi Hendrix chở H, rồi Mặt buồn chở TA. Bob là một drama king thực sự. Chú ta từ chối mọi đỉnh dốc mà chú ko thích, quay đầu, lùi lại, thậm chí quỳ luôn xuống ko đi nữa. Vì thế tôi bị lúc lắc lên xuống khá nhiều. Jimi Hendrix đáng yêu nhất, mặt cũng tươi cười thân thiện nhất. Chú ta luôn luôn đến gần tôi đang cưỡi Bob ở phía trước, cọ đầu vào chân tôi đòi vuốt ve. Và tôi rất happy vuốt cái mũi cái trán chú rất nhiều. Càng những đoạn xóc càng thấy cái đầu chú ngay bên cạnh, tôi bị lắc dữ dội mới bó tay ko vuốt được chú.

Mặt Buồn thì luôn buồn, và làm mặt dữ ko cho chạm vào luôn. Hôm sau Rachid giải thích có thể là chú ta ghen tị với các bạn của mình.

Đoàn ba con mèo điên nhìn có vẻ thông minh và bí ẩn hơn 😜 với những chiếc khăn turban chống cát của sa mạc.

Bob Bướng Bỉnh.

Và Jimi thân mến của cô Cương.

Tuy nhiên đến cuối chuyến cưỡi lạc đà, chúng tôi thấy tội nghiệp các chú. Vì lạc đà rất thông minh, giống như chó của người Berber. Vậy mà các chú phải làm cái công việc khá là vớ vẩn này. Lần sau chúng tôi sẽ bỏ qua những dịch vụ nào liên quan đến động vật.

Và chúng tôi đã tới lều, một khu lều nhỏ xinh xắn và tiện nghi.

Đêm Sahara bắt đầu khá dễ chịu, không lạnh như tôi đã tưởng. Món moroccan soup do Hassan nấu rất ngon. Khu trại có 4 lều nhưng chỉ 2 lều có khách, bọn tôi và 2 cô gái Phần Lan nữa, nên rất yên tĩnh.

Sáng dậy nghe tiếng chim hót và tiếng suối chảy, nhìn ra cửa sổ thấy vách núi Gorges du Dadès đang nhuộm dần nắng sớm. Khách sạn cho dân ba lô, cũ, tối, phòng ko có wifi, gương trong phòng tắm cao đến mức ko thể soi được, nhưng lại có mấy tiện nghi thiên nhiên “sang trọng” đó 🙂 Phòng của bọn tôi rộng giật mình, có 5 giường đơn, 1 giường đôi, 2 sofa bed :))

Ba đứa dậy sớm nên đi dạo, ngắm hoa, chụp ảnh. Có một cây mơ với những quả mơ xinh vô cùng, như có thắp đèn bên trong.

Trên đường đi có mấy cây hoa hồng. Hoa nở bung hết cả, nhưng tôi thấy hoa hồng độ sắp tàn cũng có vẻ đẹp riêng.

Nhiều hoa dại xinh lắm. Nhưng bất ngờ có cây sen đá, màu sắc rất bí ẩn kiểu sa mạc.

Ba con thỏ điên 😁 Ko nhận ra mình nữa :)))

Con mèo này thì tôi thích.

Bữa sáng vẫn những món kinh điển: bánh mỳ, crepe, 3 loại mứt, bơ nhạt, phomai bò cười, nước cam. Nhưng nước cam trên núi này ko được ngon bằng những ly nước cam bọn tôi được uống.

Lại nói về cam, với chúng tôi đã ngon lắm lắm rồi, dù là uống hay ăn quả tươi. Nhưng Rachid nói mùa này cậu ấy ko thèm ăn cam như bọn tôi vì ko ngon nữa, mùa ngon nhất để ăn là tháng 3. Đúng là đại gia cam có khác.

Dừng lại ở một làng dưới thung lũng, mà như Rachid giới thiệu, là một làng có từ thế kỷ 12. Dân ở đây vẫn sinh hoạt hàng ngày như tổ tiên của họ, không dùng máy móc, và giữ văn hoá xa xưa của Maroc, không bị phai nhạt như dân sống ở những thành phố lớn.

Bước xuống thung lũng thấy không khí mát rượi hẳn, thơm mùi cây cỏ. Bướm trắng nhỏ xíu bay tung khắp nơi, có cả một con gì đẹp như con cò trắng, lướt qua lướt lại rất duyên dáng.

Cây này nhìn đơn giản vậy, nhưng là nguyên liệu để nhuộm màu xanh lá (màu tôi thích nhất 😛)

Đường lên nhà của người bán thảm Berber.

Bên trong ngôi nhà có nhiều phòng nhỏ, trang trí rất đẹp, nhiều hoạ tiết cổ xưa. Đó cũng là điều làm tôi nể người dân ở đây, cũng giống như khu chợ ở Marrakech hay ở nhà hàng bọn tôi ăn trưa hôm qua. Cách trưng bày của họ phong phú, đẹp, không có vẻ hàng chợ. Có lẽ một phần vì đồ truyền thống của họ đã đẹp sẵn rồi.

Cái thảm tôi thích vô cùng, trông như bầu trời đêm sa mạc. Tiếc quá lúc đó ko kịp nảy ra ý định mua nó.

Tôi, và 2 đồng chí kia, fall in love với một cái thảm, ngay từ cái nhìn đầu tiên. Tôi cảm giác những câu chuyện của sa mạc đang được chậm rãi và duyên dáng kể trên đó.

Và đó là tấm tôi chọn. Với sự mặc cả tiến bộ đáng kinh ngạc của H 😬

Ăn trưa ở một quán bình dân y như trên những chuyến xe đường dài ở VN. Đông khách du lịch. Đồ ăn hết sức là khô.

Khô là đang là điều bất lợi đáng kể nhất của chuyến đi, nhất là khi gần tới sa mạc. Trời nắng rất đẹp để ngắm cảnh, nhưng độ ẩm chỉ khoảng 30%. Da tôi khô thảm hại, vừa thoa dầu xong là thấy nó biến mất tiêu luôn, chứ không lưu lại được trên da. Tóc như cỏ khô luôn.

Một kết luận nữa được rút ra. Không được coi thường trái cây ở Maroc. Dưa hấu nhìn màu nhạt nhạt ko hề hấp dẫn, nhưng ăn ngọt mát tuyệt trần gian ^^