Mới qua rằm tháng Hai mấy ngày mà đã nghe tiếng sấm rồi. Mùa hè với nắng và mưa rào đến sớm quá. Tiếng mưa của mùa mới nghe mạnh mẽ hơn hẳn cái mưa phùn liu riu ngày xuân.
Monthly Archives: March 2013
Có lúc mình thích những truyện này
Hình như tôi hết tuổi đọc kiểu truyện ngây thơ trong sáng rồi. Hôm qua quay lại đọc 1 chị ở hội bút Hương Đầu Mùa ngày xưa, hồi đấy rất thích giọng văn tươi tắn và hóm hỉnh của chị ấy, nhưng giờ đọc không thấy hấp dẫn nữa. Truyện về một cô sinh viên hăm hở du học trời Tây, không xinh, không biết làm duyên làm dáng, nhưng bướng bỉnh và kiêu hãnh, có những lăn tăn tình cảm với 1 anh Tây 1 anh Ta. Đơn giản hết sức. Bù lại, cuốn sách có những ghi chép về phong cảnh, văn hóa châu Âu chân thực và khá thú vị.
Thể loại này giống mấy truyện văn học mạng TQ tôi từng sa đà vào rồi bước đi không quay đầu lại nữa. Kiểu sách nhẹ nhàng lãng mạn chỉ hợp những năm đầu tuổi 20 của mình. Có lẽ cái thời sinh viên đã xa quá rồi, giờ tôi băn khoăn về những thứ khác nhiều hơn, muốn đọc những câu chuyện hay gặp những nhân vật hấp dẫn hơn. Ít ra phải li kì như Ma Thổi Đèn, phiêu lưu bốc phét như Mật Mã Tây Tạng, hay phức tạp siêu tưởng như 1Q84.
Tuy nhiên, có một thể loại nhẹ nhàng lãng mạn khác mà tôi không thể quay đi, đó là phim Hàn Quốc, mặc dù biết là sến sẩm, trăm phim như một. Nhưng một hôm nghỉ ốm, tôi mở ti vi xem trúng 1 tập của bộ phim truyền hình “Mật vụ Iris” gì đó, đại loại vẫn là tình tay ba tay tư nhưng diễn ra trong bối cảnh quân địch vs quân ta, diễn chính đẹp trai, mặc đồ màu đen cầm súng rất ra dáng. Thế là tôi xem nhiệt tình, và tiếc hùi hụi khi tập phim kết thúc ở đoạn gay cấn. mà tôi lại khỏi ốm không theo dõi tiếp được.
Kết luận là tối nay tôi lại đọc tiếp quyển sách kia xem ai yêu ai đây.
Cây dại trong vườn của ông
Hương chanh
Những ngày ẩm giời thế này, đi trên đường buổi sáng lúc ánh nắng chưa xuyên nổi qua lớp sương mù, tôi cứ nhớ nhớ mùi chanh. Hương chanh thơm mát, thoáng chút tinh dầu vỏ chanh hơi cay cay, rất giản dị và trong lành. Mỗi lần pha nước chanh là không khí xung quanh dịu hẳn, giống như có một quả cầu mát rượi và trong suốt lơ lửng trên cốc nước vậy.
Mùi cam cũng thơm nhưng ấm và ngọt hơn. Mùi vỏ bưởi hơi trầm. Hương quýt có cảm giác thiếu thiếu, không ngọt hẳn mà cũng không đủ chua. Nên tôi vẫn thích chất thanh khiết của quả chanh hơn cả.
“Nhai, nhai cho kỹ, những gì bạn ăn”
Là một bài học nhỏ trong cuốn “Tottochan – Cô bé bên cửa sổ”. Thầy hiệu trưởng trường Tomoe đã sáng tác bài hát “Nhai, nhai cho kỹ” để các em hát trước bữa cơm, trước cả khi nói “Xin mời”. Ngày còn bé, tôi không hiểu được ý nghĩa của bài hát này. Khi lớn lên, thỉnh thoảng lại đọc được ai đó viết rằng nên ăn chậm, nhai kỹ, nhưng vẫn chẳng để tâm. Nhất là khi có con nhỏ, bữa ăn của tôi chỉ kéo dài khoảng 10 phút, đôi khi không biết vị món ăn ra sao vì tâm trí để hết vào việc cho con ăn.
Mãi gần đây, khi bỏ công tìm hiểu đôi chút về các chế độ ăn uống, tôi gặp một nguyên tắc chung và thử thực hiện “Nhai, nhai cho kỹ, những gì bạn ăn”. Một bài học đơn giản mà thật tuyệt vời. Chỉ là ngồi ngay ngắn bên bàn ăn, nhai kỹ từng miếng một, cơm, rau, thịt cá, và nghĩ về chúng thay vì nghĩ về đủ thứ trên đời khác. Cảm giác ngon nhất của mỗi món ăn thường đến trong vài miếng nhai đầu tiên, nếu bỏ lỡ khoảng thời gian ngắn ngủi đó thì khá phí hoài một món ngon.
Về mặt khoa học, ăn chậm – nhai kỹ giúp cơ thể kiểm soát được lượng thức ăn, giúp tiêu hóa thức ăn tốt hơn, và đủ thứ lợi ích khác. Với những bà nội trợ (như tôi) thì sự nhai kỹ còn như một cách “đền đáp” lại những tâm huyết (đôi khi rất nhiều và rất vụn vặt) mà họ bỏ ra cho mỗi món ăn.
Thật ngạc nhiên là chỉ một thay đổi nhỏ đó thôi mà mỗi bữa ăn của tôi trở nên ý nghĩa hơn hẳn.
“Nhai, nhai, nhai cho kỹ
Những gì bạn ăn.
Nhớ nhai cho kỹ, nhai cho kỹ
Cơm, rau, cá, thịt chúng ta ăn.”
Nhìn ngược
Tôi đang xem mấy quyển sách được scan, gặp khá nhiều cái ảnh bị xếp ngược 180 độ. Không gian đảo lộn, vật liệu đổi vai trò cho nhau, trần nhà thành sàn, đồ nội thất thành vật trang trí cho trần. Nhưng có nhiều tấm ảnh khi bị xoay như vậy không mang lại một không gian mới có lý, mà là một sự hỗn độn, gây hoang mang không biết mình đang ở đâu.
Có vài tấm khiến tôi chìm đắm vào cái ảo giác hoang mang ấy. Nhưng cuối cùng tôi vẫn pick cho nó xoay lại đúng chiều để thấy yên tâm trở lại.
Có thể không liên quan, không phải là một sự đảo ngược, nhưng khi tôi thử thay đổi vài thói quen hàng ngày cũng tạo ra cảm giác ngạc nhiên ấy. Những thói quen giống như những khối hình nhỏ trong một cái hộp lớn bằng thủy tinh, xếp qua xếp lại, tráo đổi vị trí của chúng sẽ có một cái hộp lớn mới mẻ.
Ngày mới nắng
Trời đẹp quá, chỉ cần một áo khoác thật nhẹ hoặc một khăn quàng là ra đường buổi sáng được. Không khí ẩm và mát, mấy cây bàng dọc đường nở bung những cái lá non xanh mướt.
Thèm đi mua sách vì cái phố đấy nhìn ra Bờ Hồ, giờ này chắc Hồ đang xanh và đẹp. Phố bán sách nên hình như sạch sẽ hơn, thoang thoảng mùi giấy (hay tôi tưởng tượng ra vậy?) và lòng đường lúc nào cũng thấy lá rụng. Nếu có thể thì đi bộ lang thang ở đây xem sách rất thích. Tất nhiên muốn thấy thanh thản thì phải bỏ qua những anh trông xe chào mời vào mua sách.
“1Q84” với “Chúa tể của Những chiếc nhẫn” đều chưa có. Hơi ỉu một tí vì dạo này không có sách đọc. Sang nhà xuất bản Kim Đồng gặp 1 em bán sách rất xinh nhưng gương mặt lạnh lùng, không dịch vụ gì cả. Mình cứ băn khoăn có phải vì các em xinh thế mà cứ phải ngồi đây nên đâm ra khó tính. Sách cho trẻ con của Kim Đồng cũng nhiều bộ nhảm, xào xáo cho đầy vài trang sách. Rẻ thật đấy nhưng đôi khi nội dung rất nhảm nhí. Ví dụ truyện con vịt con cứ tủi thân vì nó xấu xí quá, sau được biến thành thiên nga xinh đẹp thì nó rất hạnh phúc, phản giáo dục kinh khủng luôn. Nhưng vẫn còn nhiều sách hay.
Mua mấy quyển Câu đố mầm non, Chuột Típ và Bác sĩ Ai-bô-lít cho anh bạn nhỏ. Cuốn Bác sĩ Ai-bô-lít, tình yêu hồi bé của mình, bây giờ bị cắt giảm gần hết số tranh, thậm chí không có tranh nào vẽ mụ Vac-va-ra độc ác, những tranh còn lại có độ phân giải hơi kém, giấy cũng không đẹp. Đất nước đổi mới đã lâu mà mãi vẫn chưa có những quyển sách đẹp như những quyển của NXB Cầu Vồng hồi xưa.
MUJI Women’s Linen Collection
Ôi hôm nay mình đã phát cuồng với đống màu nâu, be, trắng, đen này. Lần đầu tiên vào Muji Store ở bên Sing, màu sắc, design, với những thiết kế cho những đồ tỉ mẩn li ti lít tít kiểu người Nhật làm mình mê mệt chẳng muốn bước chân ra nữa.