Tôi bỏ ra hẳn một buổi chiều thứ 7 để đi chơi, để Sao Nhỏ ở nhà với bố. Thực sự là một sự xa xỉ thời gian.
Đích đến là làng Vạn Phúc. Bọn tôi háo hức đến mua lụa. Lụa, lúc nào nói đến từ đó cũng thấy đẹp và mát rượi. Tôi không còn nhớ lần cuối cùng tôi đến Vạn Phúc đã không khuân được cái gì về, lâu rồi, cũng phải 6 – 7 năm. Chỉ cần nói đi xem lụa là thấy háo hức.
Trời không chiều người, nắng chang chang, trong khi hôm trước mát mẻ dễ chịu. Nắng bao giờ cũng làm tôi mệt mỏi, chẳng muốn nói gì, còn xe đi cùng cứ râm ran – được 2 người nói nhiều gần nhất công ty thì đi một xe. Bọn tôi dừng chân ở đình làng trước tiên vì bị hấp dẫn bởi bóng cây râm mát xung quanh đình. Cái đình còn giữ lại những hàng cột gỗ, dáng mái duyên dáng, đứng trong đó mát và dễ thở vô cùng. Nhưng nó cũng không tránh khỏi nhiều yếu tố trang trí thô thiển đắp vào của người thời nay, ghế ngồi, đèn lồng, hòn giả sơn.
Ra khỏi đình, bọn tôi hỏi đường đến chợ, tìm hàng Triệu Văn Mão trước, vốn ngày trước cô giáo tiếng Pháp của tôi là người làng Vạn Phúc giới thiệu. Theo lời cô hồi đó thì nhà này bán lụa ta, không nhập hàng Tầu. Nhưng hình như lâu quá rồi nên cái gì cũng thay đổi. Lụa ta có nhiều, nhưng vải Tầu cũng không ít, có cả những cái khăn mà “công chúa tóc đen” tặng bọn tôi, chắc chắn trăm phần trăm nhập từ TQ, mà treo giá 20$ – chắc phải gấp 10 lần giá trị thực mất. Mẫu mã không phong phú, cũng không có gì tinh tế, có những kiểu áo không khác gì hồi tôi đến 7 năm trước. Có đồ trông được được, thì quá đắt hoặc lại thêu lên một hình con bướm lòe loẹt phát khiếp. Người bán hàng còn khinh khỉnh nữa. Có mỗi một yếu tố cứu vãn được là tiếng cạch cạch của máy dệt vải ở gian xưởng ngay cạnh, nghe có vẻ làng lụa. Bọn tôi cũng vào thử đó xem người ta dệt, đúng hơn là xem máy dệt. Hình ảnh tấm lụa trắng hoa chìm hiện dần lên vẫn kỳ diệu như hình dung của tôi, có điều xưởng quá tối và nóng, những người thợ trông rất mệt mỏi.
Bọn tôi lang thang thêm một lúc. Nắng làm tôi chỉ muốn về ngay, nhưng cố thêm một tí thì mua được 2 cái quần Alibaba có thể mặc đi tập Yoga. Cố thêm chút nữa, vào cửa hàng Âu Lạc, thì phát hiện ra một nơi có những đồ được đầu tư thiết kế hơn hẳn. 3 chị em hoạt bát hẳn lên, chọn cái này thử cái kia. Tôi tìm được một cái váy xuông, lụa nguyên chất, xanh biếc, xanh như ánh sáng đẹp ngày xưa tôi nhắm mắt nhìn thấy. Chị bán hàng có cái vẻ không dễ dãi lắm, khá tự hào về cửa hàng của mình, từ tốn nói cái váy này lụa tơ tằm, cái áo kia lụa pha, giặt ra sao, là thế nào, tóm lại là kiểu bán hàng cứ nhẹ nhàng, tưởng là hơi thờ ơ nhưng hóa ra lại khá chiều khách. Từ cửa hàng đó trở về bọn tôi hài lòng hẳn.
Thời gian thoải mái nên tôi đi thấy dễ chịu. Có lúc nghĩ nên gọi điện kiểm tra xem 2 bố con có ổn không, nhưng lại thôi, có gì thì bố Sao Nhỏ đã gọi rồi. 3 chị em đi từ Vạn Phúc lên tít hồ Trúc Bạch để ngồi uống nước bên hồ. Thạch dừa, nước dừa và kem dừa, những món nước uống thật tuyệt sau một buổi chiều nóng như thế. Câu chuyện lại không thể tránh khỏi chủ đề đang nóng hổi là tình hình nhân sự của công ty, nhưng ngồi nghỉ ngơi, trời tối dần và gió mát mát khiến tôi cũng tham gia câu chuyện mà không mệt mỏi gì. Tôi thích đi chơi, tán gẫu với bạn bè, lúc nào cũng thích. Có lẽ tôi nên đi thường xuyên hơn, và lần sau nếu không nắng quá thì tha cái máy ảnh theo để ghi lại nhiều thứ hơn.
Lâu lắm rồi mới có buổi chiều thảnh thơi như vậy. Đây là khoảng thời gian tôi bỗng dưng thấy rảnh rỗi hơn khỏi việc chăm con, muốn đọc sách, muốn tổ chức sắp xếp lại những thú vui của mình, muốn theo học Yoga, muốn ăn uống tốt hơn, muốn viết blog. Có nghĩa là tôi cần refresh đôi chút.