Suri

Cô cháu gái tròn 4 tháng rồi. Bác thích gọi “Con gái ơi, con gái của bác ơi”. Từ lúc con còn bé tí ti, bây giờ con nghe bác gọi đã toét miệng cười và đạp chân đạp tay muốn theo bác.

Đúng là con gái có khác. Suri dịu dàng hơn Sao Nhỏ nhiều (trừ những lúc gắt ngủ), và ngoan hơn, trộm vía. Con có thể nằm một chỗ nhìn ngó xung quanh với vẻ mặt hiền lành, để người lớn xung quanh làm được việc riêng. Trong khi anh Sao Nhỏ thì theo bác nhớ, từ khi bác sinh ra anh ấy, chưa có lúc nào thảnh thơi được như thế. Mãi bây giờ anh ấy hơi lớn lớn có thể chơi được một mình thì bác có thể đọc sách 1 chút, nhưng chỉ 10 phút là cùng thôi.

Con gái cười cũng lỏn lẻn hơn, mà tươi ơi là tươi. Mắt con tròn xoe như hạt nhãn, to hơn cả mắt anh Sao Nhỏ bây giờ. Mùi thơm của con thuần hơn, mùi con ị con tè cũng thơm kia. Bác thích bế ẵm, hít hà con, mỗi tội anh Sao Nhỏ ghen quá, chẳng khi nào được lâu.

Nhìn con gái lớn lên, từng bước lặp lại đoạn đường của Sao Nhỏ 2 năm trước, nhiều lúc bác cảm động ứa nước mắt. Nuôi nấng mỗi em bé là cả một đoạn đường chông gai. Nhưng nhìn các em bé thay đổi từng ngày từng tuần lại là hạnh phúc chằng gì so sánh được. Bác mơ ước sau này con lớn hơn chút nữa, bác sẽ “mượn” con về, mỗi tháng vài ngày, để bác cùng con nhặt rau nhặt hoa, để bác chải tóc cho con, diện váy đẹp cho con, khác với anh Sao Nhỏ chỉ ô tô với leo trèo.

Cái nắm tay của con nắm chặt ngón tay bác, vẫn còn bé tí ti. Nhưng con cười ngày càng tươi hơn, “nói” nhiều hơn, ngày càng đáng yêu hơn.

Leave a Reply

Fill in your details below or click an icon to log in:

WordPress.com Logo

You are commenting using your WordPress.com account. Log Out /  Change )

Facebook photo

You are commenting using your Facebook account. Log Out /  Change )

Connecting to %s

%d bloggers like this: