“Mình nói chuyện gì khi mình nói chuyện tình?”
Sớm nay Sài Gòn trời trong xanh, chiều tới có một cơn mưa rào nho nhỏ và qua nhanh, trời lại trong trở lại. Nhân ngày Tình yêu, kể dông dài về ba câu chuyện tình mà tôi mới xem dịp tết vừa rồi.
Câu chuyện trong truyện ngắn “Mình nói chuyện gì khi mình nói chuyện tình?” nhạt nhạt, chẳng hề lãng mạn hạnh phúc hay day dứt tha thiết gì cả. Và nó gây buồn bởi chính sự nhạt nhạt đó. Khi mà tình yêu đối với mọi người thật mơ hồ, không thiết yếu, không quan trọng. Khi mà những câu hỏi bắt đầu nghiêm túc: Như vậy có phải là yêu không, Có tình yêu như thế trên đời không, được đặt ra mà không ai buồn trả lời. Hay một câu chuyện (tưởng như chuyện) tình được kể lại mà người kể cũng không buồn kết thúc nó nữa. Buổi chiều tàn dần, phòng khách của họ tối hẳn đi nhưng đèn cũng chưa bật lên. Tôi có thể cảm nhận rõ không gian đó, nó giống như tôi đã có trong một vài lần ở nhà một mình đợi mọi người về, bằng lòng với 1 khoảng sáng rất nhỏ đủ để đọc, và lười biếng bỏ mặc bóng tối chiếm lĩnh căn phòng uể oải. Truyện ngắn kết thúc với vài câu hỏi trong với tôi nhưng tôi cũng ko mong câu trả lời, kết thúc với sự hụt hẫng mà cũng là sự nhẹ nhõm khi không phải dõi theo những mẩu đối thoại lạnh lẽo đó nữa.
Câu chuyện tình thứ hai, trái ngược hẳn, dữ dội và đau lòng. Chuyện diễn ra giữa một thiếu gia người Hoa và một cô gái Pháp trong bối cảnh thành phố Thiên Tân những năm 1900 trong cuốn “Ống nhòm một mắt” mà tôi trì hoãn giờ mới dám xem. Tình yêu, hoặc tôi cảm giác ở đây là sự yêu thích mãnh liệt, đã bùng cháy và tan tác theo chiến tranh và những biến động quá sức chịu đựng của con người. Tôi thì không quan tâm tới câu chuyện đó, vì mối tình ấy hơi non nớt và hơi siêu thực. Tôi thích nghiền ngẫm những chi tiết sống động, đẹp đẽ về bối cảnh của câu chuyện, hay thích những chi tiết về gia tộc, hay người vợ trầm lặng và nhẫn nại của cậu thiếu gia kia hơn. Nhưng dù gì, cuốn sách này cũng rất cuốn hút, đẹp và buồn và tàn nhẫn đến không dứt ra được.
Êm ả một cách nhẹ nhàng và khá theo xu hướng của giới trẻ là câu chuyện trong MV của ca sỹ ĐP. Ê-kíp dàn dựng một màn cầu hôn mà nữ chính không hề hay biết, và cô gái liên tục bất ngờ, cảm động cho tới phút cuối. Thật ra câu chuyện cũng dễ trở nên đáng yêu khi nữ chính rất xinh, và tình huống trong đó thật lãng mạn nên thơ mà nhiều cô gái ước ao. Có điều cũng không có gì mới hay gì đó thật đặc sắc về cả câu chuyện và cách kể chuyện. Chỉ là một MV xinh xắn cho năm mới vậy thôi, lướt xem một lần rồi sẽ chóng quên.