Những ngày lockdown
Chính thức WFH 100% đã được 1 tháng 20 ngày. Trước đó thì 50% trong khoảng 1 tháng. Hàng ngày làm việc hay nghỉ ngơi, theo thói quen tôi hay nhìn ra cây cầu Thủ Thiêm. Thấy xe cứ vắng dần theo mức độ tăng cường của các chỉ thị giãn cách. Sau khi có lệnh giới nghiêm, chiều và tối còn thưa xe hơn nữa. Sức sống của thành phố chỉ còn thấy ở nắng vàng, dòng sông chảy, cây cối lay động hàng ngày, và những cuộc họp online, những dòng chat trong những căn nhà đóng lại kia.
Có người nói: Thế giới sẽ không bao giờ như xưa sau Covid. Câu nói ấy có thể gây ra nhiều cảm xúc và suy tư: tiếc nuối, buồn bã, mong đợi, hy vọng, …
Nhưng thật ra thì, thế giới có bao giờ như xưa, cho dù có Covid hay không.
Một ngày của tôi bây giờ rất đơn giản. Dậy sớm. Tập yoga. Tắm rửa. Bế Bisou một lát rồi bắt đầu làm việc. Chuẩn bị bữa trưa, ăn trưa, nghỉ 20 phút. Làm việc. Chiều tối bỏ đồ ăn ra rã đông, tập tabatas hoặc không, nấu bữa tối. Tắm rửa, đọc sách, lướt web. Rồi ngủ sớm. Cuối tuần xem phim thì sẽ thức khuya và dậy muộn hơn, và phần công việc sẽ thay bằng đọc sách và lướt web nhiều hơn.
Mọi thứ đều được giản lược vì lock down. Các bữa cơm đơn giản nhất có thể. Quần áo mặc để WFH quanh quẩn vài bộ thoải mái nhất và nhìn lại toàn màu trung tính. Đồ trang sức rút lại còn 1 chiếc nhẫn để thấy một chút gì đó lấp lánh trên tay. Shopping giảm tối đa, vì còn 1 tủ đồ ko động tới. Dưỡng da và kem chống nắng buổi sáng. Việc dọn nhà dồn vào chiều chủ nhật. Thực phẩm, đồ dùng đều mua online.
Những sáng cuối tuần cả nhà đi ăn, hay đi shopping đều ngừng lại. Trẻ con có lẽ thiệt thòi nhất, không summer school, không học bơi, không đá bóng, không xe đạp, không du lịch hay về thăm ông bà. Mùa hè của các bạn trôi qua trong nhà cùng Youtube, các trò games, bàn bi-a mini, và bố mẹ.
Không còn những buổi nhậu la cà, girly talks, không có những cuộc hẹn ngẫu hứng trà đạo nhà bạn này, trái cây nhà bạn kia, khao sinh nhật, khao vì bị bắt khao, farewell, happy hour.
Công việc của tôi cũng trở nên đơn giản, theo một nghĩa nào đó nếu coi như việc đóng các dự án là đơn giản hóa chúng. Tạm thời không còn deadline, không còn những ám ảnh quen thuộc hàng tuần từ hơn 1 năm nay trước những weekly meeting. Những thành viên trong team cũng dần dần rời đi bởi những nguyên nhân khác nhau.
Thậm chí, tôi cũng đã mất đi một tình bạn trong Covid. Những mối quan hệ đơn giản hơn một chút theo cách không ngờ tới.
Những đơn giản đó đều nói lên rằng cuộc sống trở nên khó khăn và buồn tẻ hơn. Cho dù có thể là quy củ hơn, hay tiết kiệm hơn, hay biết trân trọng những gì mình có hơn. Nhưng thực sự thì trong thời gian này, dù là một người thích gọn gàng, thích quanh quẩn ở nhà, tôi thấy mình vẫn cần chút lộn xộn, phù phiếm của cuộc sống trước Covid.
Nếu không có Covid, những thay đổi đó có thể sẽ không bao giờ xảy ra. Có thể tôi vẫn có được những routine ưa thích, vẫn giữ những thói quen hàng ngày hàng tháng, sẽ nói chuyện được với mentor mà tôi mong gặp được trong năm nay, sẽ mua thêm mấy món đồ xinh xinh đẹp đẹp, sẽ đi chơi ở những nơi chốn mới mẻ, sẽ thảnh thơi về Hà Nội như mọi năm.
Nhưng khi viết chữ Nếu đó, tôi đã tự cảm thấy rằng đó chỉ là một Nếu không có thật. Thế giới sẽ vẫn thay đổi, theo cách nào đó.