Tháng 12 tươi đẹp đã đến. Bước qua tháng này, lòng tôi bỗng thấy dịu mát hơn, nhìn lại những lo âu muộn phiền năm cũ “bao dung” hơn. Có lẽ vì trong nam, đây là tháng có thời tiết dịu dàng và nên thơ nhất, đồng thời không khí lễ hội cũng tưng bừng nhất với trang trí Noel khắp nơi.
Hôm nay lỡ một cuộc hẹn với N. Thay vào đó là 1 deadline bất ngờ nên tôi làm sấp mặt, còn ko kịp nghỉ trưa. Xong xuôi ngửng lên thì ngày đầu tiên của tháng 12 đã hết. Nhưng hóa ra buổi chiều tới lại thật ngọt ngào với bầu trời trong và gió nhiều hơn mấy ngày vừa rồi.
Làm việc xong, tôi xuống nhà đi bộ như thường lệ. Tôi gặp trong thang máy một em bé còn nằm ngửa trong xe nôi. Em đang hét rất phấn khích, bố em bảo vì được đi chơi đấy. Thấy cô chào, em im bặt, chăm chú quan sát cô rất lâu. Sau khi suy nghĩ hết mười mấy tầng, gần tới tầng trệt, em quyết định toét miệng cười với cô, nụ cười trong veo đẹp đẽ và hào phóng của các em bé, và em vui vẻ hét tiếp khi đã ra tới sảnh. Đó là nụ cười của tháng 12 dành cho tôi đấy.
Đây là cành Đào Đông đỏ xinh xinh.

