Những người qua đường
Người tập đi
Nếu sáng đi làm đúng giờ, thì khi qua cổng rạp xiếc, tôi hay nhìn thấy chú. Lúc nào cũng là những chi tiết ấy: cởi trần, đánh mỗi cái quần soóc, tóc bạc trắng húi rất ngắn, và cái nạng tập đi bên chân phải– loại nạng tự đứng được, đi ngược chiều với tôi. Chú gầy gầy, mặt có lẽ trẻ hơn so với màu trắng của tóc, và tập trung bước đi. Không lần nào tôi nhìn kỹ chú vì lúc nào cũng vội phóng xe. Nhưng tôi thấy chú tập trung vào việc bước đi mà gương mặt lại nhẹ nhõm, không có vẻ khổ sở.
Sáng nay tôi lại đi ngang qua chú. Từ khi chuyển chỗ làm, đi trên đoạn đường này, nếu đi đúng giờ, tôi hay thấy chú. Nghĩa là 2 năm rồi, trời nóng hay lạnh, chú vẫn tập từng bước một các buổi sáng. Hai năm trước, tôi nghĩ chú đang trong giai đoạn tập luyện để phục hồi, và dần dần chú sẽ đi tốt hơn. Nhưng hôm nay trông chú bước đi vất vả hơn, chậm hơn, dáng còng hơn một chút. Tôi thấy chạnh lòng vì tôi mong nhìn thấy những người như chú đạt được kết quả xứng đáng với nghị lực đã bỏ ra.