Những người qua đường
Có những người thật kì cục. Tôi gặp một chị có đứa con bằng tuổi Sao Nhỏ, gặp nhau dưới sân chung cư, ngồi nói chuyện bâng quơ với tôi trong khi hai đứa nhỏ chạy đi chơi. Có vỏn vẹn chưa đầy nửa tiếng mà chị đã kịp kể cho tôi nhà cửa thế nào, chồng là thủ trưởng quân đội thế nào, con lớn con bé giỏi thế nào. Gần như độc thoại. Trước đây tôi rất khó chịu, dần gặp nhiều thì thấy thương hại những người quanh quẩn cái ao mà nghĩ mình to lắm. Giờ thì chỉ là mất hứng, không muốn nói chuyện tiếp.
Những người như vậy làm tôi rất mệt mỏi nếu phải tiếp xúc. Họ chỉ biết mình, biết gia đình mình. Cứ như là bệnh vậy. Nếu họ hỏi mình một câu, thì chỉ chăm chăm chờ người ta nói xong để khoe tiếp, không hề lọt tai câu trả lời của người đối thoại.
Đấy là những người may mắn có thứ để khoe. Có người thì chỉ kêu ca, phàn nàn về cuộc sống. Như là họ kêu nhiều thế họ sẽ bớt khổ. Kêu đến nỗi mình tối tăm mặt mũi.
Có một điểm chung giữa hai kiểu người chỉ nói chuyện một chiều trên. Họ không biết lắng nghe. Họ quá quan tâm đến bản thân và muốn khoe ra hoặc trút nỗi niềm lên người khác nên không có thời gian nghĩ đến cảm xúc của người đối diện. Mà có khi ngồi một mình họ cũng chẳng có thời gian.