Biển xanh sâu thẳm
Mãi bây giờ tôi mới đọc “Ông già và biển cả”, và choáng ngợp. Bởi sự hùng vĩ kỳ diệu của tự nhiên đã được diễn tả thành lời. Có lẽ không bao giờ tôi có thể quên cái ấn tượng trước cảnh con cá kiếm kiêu hùng “mang trong mình cái chết, phóng vút lên khỏi mặt nước phô hết tầm vóc khổng lồ, vẻ đẹp và sức lực”.
Tôi đọc cuốn này sau khi xem phim “Cuộc đời của Pi” 1 tuần. Không bàn về những điều khác thì bộ phim cũng có những cảnh biển xúc động, lúc đẹp đẽ lúc khắc nghiệt. Có mặt biển mênh mông dưới vòm trời sao trĩu nặng và có bão tố nổi cơn thịnh nộ mà con người không thể chống đỡ nổi.
Lúc nào tôi cũng yêu biển. Tôi có thể đứng ngắm mãi màu lam sẫm trải ra mênh mông kia, những khối ánh sáng thay đổi theo mặt trời, đứng mãi, nhắm mắt mà nghe tiếng ầm ào sâu thẳm và hít thở hương vị mặn chát, đón những bụi nước li ti phả vào mặt từ những con sóng vỗ bờ. Có một lần tôi dậy thật sớm, ngồi co ro trong bóng tối chờ mặt trời mọc. Bãi biển vắng tanh nhưng những con tàu đánh cá lại đang làm việc rất hối hả, ánh đèn thay nhau lóe lên trên nền xanh sẫm. Bắt đầu trên đường chân trời là một chấm tròn sáng rực, nhỏ nhoi trong nháy mắt rồi thình lình kéo dài thành muôn vàn vệt sáng. Biển đã thức dậy. Bao nhiêu nghìn năm rồi, vẫn là sóng, nước, gió, cát, biển vẫn vẹn nguyên vẻ đẹp giản dị mà vĩ đại ấy, giữ trong lòng sâu cả nỗi dịu dàng lẫn những cơn bão cuồng loạn.