Tháng Mười Một

Hai tháng kể từ ngày vào sống ở Sài Gòn, mà tôi cảm giác là như là cả năm trời đã trôi qua. Quá nhiều thứ diễn ra, quá nhiều điều mới để xem, để nhớ, và quá nhiều thay đổi.

Ngày mới vào, Sài Gòn với tôi thật nhiều nắng và nhiều mưa. Làm sao mà đang nắng xanh như vậy, lại có thể đổ những cơn mưa mù mịt, gió mạnh đến không chạy nổi xe. Rồi trời lại nắng, chỉ còn lại mặt đường và lá cây ướt đẫm kể về cơn mưa vừa qua. Những con đường ở đây thì quá dài như bất tận, nối liền bao nhiêu tòa nhà và bao hàng cây xa lạ.

Bây giờ tôi đã có thể đi vòng vòng trong trung tâm mà không sợ lạc đường. Tôi đã biết là mưa chỉ sầm sập vào buổi chiều chốc lát rồi sẽ tạnh. Những hình dáng khối nhà quen thuộc dần làm những con đường ngắn bớt đi. Buổi sáng Sài Gòn thì mới xanh và rộng rãi làm sao. Gió mát mát như mùa thu Hà Nội, có lúc như lẫn cả hơi heo may trong mùi cành cây mới cắt hay mùi cỏ bị xén. Tôi cũng quen nghe giọng mình vang lên giữa những âm điệu Nam bộ khác. Ngày mới vào, mỗi lần nói, tôi lại lắng nghe và thấy lạ với cả giọng của chính mình.

Tôi cảm thấy như mình đang dần dần chia làm hai nửa. Sáng lên là lúc Sài Gòn gần gũi với tôi nhất, còn khi chiều xuống đêm về là lúc tôi nhớ Hà Nội quặn lòng. Đêm Sài Gòn vẫn lạ. Ở Hà Nội không có cái không khí mát ẩm và dòng xe sáng rực chạy không ngừng nghỉ như ở đây. Hôm vừa rồi về thăm nhà, đi bộ một mình trên con đường nhỏ, từng gốc cây từng cái ổ gà cũng quen thuộc, tôi thấy như mình vẫn sống trong khu phố ấy, mới chỉ đi vắng vài ngày, thật khó để hình dung được rằng mình còn có cả một cuộc sống ở một thành phố khác.

Leave a Reply

Fill in your details below or click an icon to log in:

WordPress.com Logo

You are commenting using your WordPress.com account. Log Out /  Change )

Facebook photo

You are commenting using your Facebook account. Log Out /  Change )

Connecting to %s

%d bloggers like this: