Mùa hè

Chủ nhật. Nhớ mãi về cuối ngày thứ sáu vừa rồi, khi cùng bạn bè ăn tối ở một cái sân ngoài trời. Phải là ở đâu đó ngoài trời, thì buổi tối mới thật đẹp. 

Ở xứ phương nam nắng ấm này, hình như không có từ “mùa hè”. Không có cái bóng đêm hầm hập hơi nóng ban ngày không thể nguôi dịu. Không có sự mừng vui nhè nhẹ khi trời sắp vào thu. Tối nào ở đây cũng thế, cười xoà mát mẻ. 

Tôi vẫn gọi ly mojito quen thuộc. Mùi lá bạc hà ít gặp hàng ngày, nên lần nào uống ngụm đầu tiên tôi cũng hơi ngạc nhiên vì nó đáng yêu hơn tôi nghĩ. Mà có lẽ tôi cũng không nhớ về nó bao giờ. Đâu có tự dưng giữa ngược xuôi lại nhớ đến một ly cocktail. 

Những tối sau giờ làm thế này, tôi chỉ cần thêm ổ bánh mỳ mới còn thơm, món gì đó có lá gia vị, là có thể thấy đủ đầy hài lòng, đóng vai cái cây ngồi yên lặng nghe những tiếng nói. Ngồi ngoài sân rất ồn ào. Tiếng người, tiếng nhạc của mấy quán cạnh nhau trộn lẫn vào nhau. Tiếng quạt máy. Tiếng ly chén. Tôi nghe câu chuyện của những người bạn phương nam của mình, vẫn có vài đoạn mọi người nói nhanh tôi không hiểu. Thêm một ly gin tonic, tôi lại trượt vào cảm giác lâng lâng mà tôi rất thích. Như được bọc trong một cái kén trong suốt, lửng lơ giữa ánh sáng và tiếng động, từ trong đó tôi tha hồ quan sát bên ngoài. Thành phố này, những gương mặt này, sau gần một năm, đã quen thuộc nhưng vẫn mới mẻ, là những món quà đẹp mà tôi đang có được. 

Tôi có nghe đâu đó cụm từ “Hương mùa hè”. Với tôi thì đây, bạc hà, chanh, bánh mỳ, Chanel Chance vỡ vụn cuối ngày, mảnh mảnh thanh thanh trên một nền hương thị thành ồn ã, là tối mùa hè của tôi. 

Leave a Reply

Fill in your details below or click an icon to log in:

WordPress.com Logo

You are commenting using your WordPress.com account. Log Out /  Change )

Facebook photo

You are commenting using your Facebook account. Log Out /  Change )

Connecting to %s

%d bloggers like this: