Sông Hồng

Mỗi lần tôi về Hà Nội hay rời Hà Nội đi đều ngang qua con sông Hồng. Con sông thân thiết với tôi và tuổi trẻ của tôi, nó là nỗi bồi hồi khi sắp tới nhà, nó mang tới cảm giác, Hà Nội đây rồi, những yêu thương của tôi đây rồi.

Hôm vừa rồi, tôi một mình đi về Sài Gòn. Sông Hồng lúc đó mù sương, có mưa nhỏ, ẩm ướt như một ngày cuối mùa xuân. Có một chiếc máy bay trên cao, bóng nó mờ đặc lại, nhưng do góc nhìn của tôi hay do thời gian dừng lại, nó không di chuyển, cứ lưu luyến một lúc trong không trung. Tôi nghe “Hà Nội ngày trở về”, lòng trĩu nặng. Nhớ cái thơm của mẹ, cái ôm của mẹ anh, những con đường góc phố, những bạn bè yêu mến. Dù đã quen với nơi chốn mới, nhưng thành phố này vẫn là nơi khiến tôi thấy được vỗ về nhất, dù trong cái vẻ mưa buồn của nó.

“Bên quán nhỏ, em buồn nghe lá trút. Chiều mưa sa giăng kín phố dài”.

Leave a Reply

Fill in your details below or click an icon to log in:

WordPress.com Logo

You are commenting using your WordPress.com account. Log Out /  Change )

Twitter picture

You are commenting using your Twitter account. Log Out /  Change )

Facebook photo

You are commenting using your Facebook account. Log Out /  Change )

Connecting to %s

%d bloggers like this: