Cà phê thứ 7
Tôi quen với tiếng lao xao không ầm ĩ mà cũng không yên tĩnh của quán này. Tiếng người nói chuyện, tiếng máy xay cà phê, hương cà phê lúc đậm lúc nhạt không bị lẫn với mùi thức ăn như ở chỗ khác. Tiếng nhạc không rõ lời và giai điệu, để lấp những khoảng trống yên lặng (nếu thỉnh thoảng có thể có). Ở đây có thể gặp nhiều người, giản dị xuềnh xoàng cũng có, điệu đà diêm dúa có, cũng như thỉnh thoảng xuất hiện vài nhân vật trông rất kì lạ. Một nơi mấy chục mét vuông mà mỗi lần đến tôi lại gặp những người hoàn toàn khác, ấy thế mà cuộc sống ngoài kia còn đông đúc rộng lớn hơn bao nhiêu lần như thế.
Cho nên dù tôi có thể ở lì trong nhà, có cà phê, có đồ ăn, có sách vở, nhưng hàng tuần lại cứ phải đi một quãng đường dài đến đây. Để ngồi giữa một chút màu xanh cho nhẹ mắt, và lẫn mình trong sự nghỉ ngơi hơi lộn xộn của chốn này.