Những mùi ấm áp

Tối qua mưa gió rét mướt, nhưng kế hoạch của tôi là đi mua bánh mì ăn tối nên lại chịu khó vòng vèo ra hiệu bánh. Hiệu bánh cũ, xấu xấu, mình thì áo mưa lôi thôi chỉ mong mua nhanh để về. Thế mà vừa bước vào trong nhà, tôi vẫn sững người vì mùi thơm ngào ngạt của bánh mì mới ra lò. Mùi hương sạch sẽ, ngon lành, thân yêu, luôn hứa hẹn một sự đầm ấm. Tôi vẫn giữ thói quen từ hồi bé là thích ăn bánh mì, chỉ cần bánh nóng, không cần nhân gì cả. Hồi còn đi học, những ngày mùa đông sáng đến trường, chiều ở nhà học bài, tôi cứ quấn chăn vừa học vừa nhâm nhi cái bánh đấy là thấy đầy đủ lắm.

Ngày bé có nhiều món ngon mà tôi nhớ mãi, nhưng những mùi hương theo tôi lâu nhất vẫn là mùi bánh mì, xôi trắng, mùi ngô khoai sắn. Có lẽ vì chúng tỏa ra từ những món ăn đơn giản, gần gũi, làm ấm lòng trẻ con mỗi khi đói bụng mùa đông. Những truyện cổ tích có bánh mì, có xôi trắng thì mùi thơm như tỏa ra phưng phức từ những trang sách ấy.

Bây giờ lớn hơn rồi, tôi có thêm một mùi thơm yêu thích “xa xỉ” hơn, là mùi cà phê, dù tôi cũng không phải fan của cà phê. Tôi rất thích sáng thứ 7 bước vào một quán cà phê, mùi thơm cà phê mới, tiếng cốc chén lanh canh và tiếng xì xầm không dứt nhanh chóng bao bọc, sưởi ấm bàn tay và gương mặt lạnh cóng. Hay tôi thích cả mùi trà gừng, hoặc mùi than hoa trong bếp nướng đỏ lửa bên đường.

Nhưng không có gì sánh được với những “mối tình” thơ ấu đã theo tôi bao ngày tháng. Cho đến giờ, mỗi lần được cầm miếng bánh mì, hay xôi, hay bỏng ngô, tôi vẫn thấy lòng dịu đi với cảm giác ấm sực an toàn, với niềm vui sướng nguyên vẹn như hồi bé.

Leave a Reply

Fill in your details below or click an icon to log in:

WordPress.com Logo

You are commenting using your WordPress.com account. Log Out /  Change )

Twitter picture

You are commenting using your Twitter account. Log Out /  Change )

Facebook photo

You are commenting using your Facebook account. Log Out /  Change )

Connecting to %s

%d bloggers like this: