“Buồn ơi, chào mi”

Cho đến bây giờ, khi nào buồn, phản ứng đầu tiên là tôi muốn ở nhà một mình, không nhìn thấy ai, không làm gì cả. May sao tôi biết cách đó chẳng giúp gì cho tôi hết, nên tôi lại ra khỏi nhà, lại tiếp tục cuộc sống bình thường và gặm nhấm nỗi buồn một mình giữa mọi người. Sự có mặt của mọi người, của những thứ quen thuộc hàng ngày mang lại một đối trọng, giữ cho tôi không chìm trong bóng tối của sự sầu não. Một khi đã sa chân vào đó thì tôi sẽ bị cuốn đi, không còn chút niềm vui nào.

Tôi học được mấy cách xử lý nỗi buồn.

Trốn tránh nó, nghĩ về những thứ vui vẻ: xem phim, đọc sách, gặp bạn bè,… Có điều khi những hoạt động ngắn ngủi đó chấm dứt thì nỗi buồn lại lù lù đến bên cạnh, có thể dịu đi nhưng cũng có thể lớn lên khủng khiếp khi có cả sự trống trải góp mặt.

Nghĩ về nó, nghĩ mãi cho đến khi phát chán lên. Tôi biết thế nào là cảm giác chán một nỗi buồn, đến nỗi không muốn có nó nữa và phải bỏ đi làm việc khác.

Chia sẻ với người khác. Với người nói: “Ấy khóc đi”, chứ không phải người nói “Cố lên ấy”. Những lúc đó tôi chỉ cần được lắng nghe là đã thấy lòng dịu lại.

Bây giờ tôi vừa học được một cách mới, điều tốt nhất tôi có thể làm là nhìn thẳng vào nỗi buồn đó. Thật là đơn giản khi nghĩ nó chỉ là mặt kia của niềm vui, và nó ở đây để giúp tôi nhìn khác đi về mọi thứ, giúp tôi tìm lại cho mình sức mạnh, giúp tôi tiếc rẻ những điều tươi đẹp ngoài kia khi mà phải ôm ấp nó trong lòng.

Và thở. Thở thật sâu, thật trân trọng lượng không khí mình được hít vào và thở ra, chỉ thế thôi mà tôi có lại được cảm giác bình tâm. Khi thấy bình tâm thì nỗi buồn cũng nhạt nhòa đi. Nó chỉ đắc thắng được mỗi khi tôi yếu đuối.

Buồn nhé, chào mi.

Leave a Reply

Fill in your details below or click an icon to log in:

WordPress.com Logo

You are commenting using your WordPress.com account. Log Out /  Change )

Facebook photo

You are commenting using your Facebook account. Log Out /  Change )

Connecting to %s

%d bloggers like this: