Sang thu rồi, em thấy không
Trời mùa thu đẹp đến mê đi. Ngẩng đầu lên là một vòm cong xanh biếc, cái màu lam không thay đổi từ xa xưa mà năm nào trở lại cũng như mới mẻ.
Sáng trời đẹp, hơi lành lạnh. Tôi dậy chạy sớm, đủ thời gian vòng qua chợ mua cam cho anh bạn nhỏ. Đi làm không tắc đường, nhạc random đúng vào mấy bài tôi thích. Chẳng mong gì hơn ở một buổi sáng đầu tuần.
Mùa thu tôi lại mơ có một ngày chỉ lang thang ở ngoài đường như thời còn vô tư lự. Buổi sáng thì để đi trong bóng râm mát lạnh, đi chán lại vòng ra ngoài nắng sưởi ấm. Buổi trưa mong được ngồi sau một khung cửa chấn song gỗ, ôm một quyển sách trong lòng và hóng ra phố. Chiều tối để được quàng khăn và đi không mục đích hết phố này sang phố kia, chìm trong hương hoa sữa đang lẩn quất khắp thành phố, trong mùi hương của những hoa đêm gì không rõ nữa. Càng về khuya đầu càng nặng dần, trong không khí len lỏi vài hơi buốt giá, nhưng cứ đi tiếp mãi như thế. Không cần biết hôm qua thế nào và ngày mai sẽ ra sao…
Chỉ biết là trời đang thu, đang xanh ngăn ngắt thế.