Đi làm sáng thứ 7 mùa thu

Trời đẹp mê đi được. Cho nên dù phải đi làm thứ 7, tôi cũng không lấy làm phiền muộn lắm.

Trên đường đi tôi để ý 2 người. Một cô đang dắt xe đạp qua đường, bị một cái xe máy phóng qua vướng vào đầu xe nghiêng cả xe đi. Tôi cứ nghĩ như phần lớn những người tôi gặp trên đường, cô sẽ phản ứng, lẩm bẩm gì đó, nguýt theo xe máy, hay có người ghê gớm là buông câu chửi ngay. Nhưng cô dựng xe lại rồi đi tiếp, miệng vẫn đang mỉm cười. Chắc hẳn cô có điều gì vui, hay cô là người hiền lành, hay cô không muốn mấy lời nặng nhẹ làm hỏng buổi sáng ra đường của mình.

Người thứ 2 là một bác đang om sòm quát lác gì đó trước cửa. Giọng bác này to, thô giống hệt vẻ bề ngoài của bác. Tôi rất sợ những người có giọng nói này. Thường họ sẽ quát nạt ngay mỗi khi bị chậm vài giây, hay bị va chạm dù chỉ tí xíu thôi, mắng bừa phứa chỉ để thỏa cái tính hùng hổ của mình, càng thấy người yếu thế hơn như phụ nữ, học sinh càng quát tợn.

Tôi vui hơn vì gặp cô xe đạp. Còn bác giận dữ kia thì ngày trước là tôi sẽ ghét lắm, nhưng giờ tôi chỉ tiếc cho bác vì bác đã tự mình phá hủy một buổi sáng đẹp trời thế này.

Leave a Reply

Fill in your details below or click an icon to log in:

WordPress.com Logo

You are commenting using your WordPress.com account. Log Out /  Change )

Facebook photo

You are commenting using your Facebook account. Log Out /  Change )

Connecting to %s

%d bloggers like this: