“Và em có buồn khi lá rơi”.

Hôm nay tôi từ công ty về muộn 1 tiếng. Trời chưa tối hẳn. Tôi đang vội bước ra khỏi sảnh để lên taxi, thì bỗng nhận ra gió đang thổi tơi bời. Sài Gòn có rất nhiều những ngày gió như tối nay, cây cối ngả nghiêng, lá bay rợp một quãng đường.

Mỗi lần như vậy, tôi lại thấy lòng mình tràn ngập một nỗi buồn vô cớ. Tôi không có kỷ niệm nào sâu sắc, cũng không nhớ những giây phút đặc biệt gắn với gió, nhưng dường như từ một ngày xa xôi nào đó, tôi đã đi trong cơn gió mạnh như thế này, trời đẹp về chiều trong trẻo như thế này. Một mối đồng cảm rộng lớn, quen thuộc, xưa cũ đang bao bọc vỗ về tôi. Như một người bạn chung thủy, đôi lúc đến bên tôi, tôi và người bạn đó mỗi người ôm một mối muộn phiền, đang yêu hay đang lạc lối, nhưng đơn giản là bước đi bên tôi, hào hiệp và phóng khoáng.

“ Và em vẫn buồn khi lá rơi”.

Leave a Reply

Fill in your details below or click an icon to log in:

WordPress.com Logo

You are commenting using your WordPress.com account. Log Out /  Change )

Facebook photo

You are commenting using your Facebook account. Log Out /  Change )

Connecting to %s

%d bloggers like this: