Tháng Hai

Tháng này có sinh nhật bố yêu quý của chúng tôi. Ngày xưa là trong nhà sẽ có hoa cúc vàng và kem caramel. Năm nào cũng thế, trong mỗi sinh nhật của bố, mẹ, của chị, của em. Màu vàng hiền lành vui vẻ ấy, và mùi thơm của trứng, sữa, đường thắng, theo tôi mãi đến bây giờ không phai.

Mọi ký ức về bố vẫn hết sức rõ ràng với tôi. Nét mặt, dáng người, đôi mắt đẹp của bố, mái tóc gợn sóng tự nhiên, giọng nói, mùi thơm, hơi ấm, vẻ thanh nhã và trầm tĩnh, … hết thảy tôi đều không quên.  Vui nhất là lúc bố bày những trò nghịch ngợm, hát chế, đọc thơ xuyên tạc, giơ hai cánh tay gầy gò lên làm bộ cơ bắp, cự nự với mẹ về việc có phải rửa chân trước khi đi ngủ hay không. Chúng tôi đã có những buổi chiều, buổi sáng, những tối mùa hè mất điện thật hạnh phúc. Không biết làm sao tôi lại nhớ được có lần bố đèo tôi bằng xe đạp từ Hà Nội về Hải Phòng. Đường vắng, nắng chang chang. Bố hái cho tôi một cái lá sen, và cô bé tôi cầm cái ô xanh mát đó ngồi sau lưng bố. Tôi còn nhớ mùa hè trước khi vào lớp Một, tôi về ở với ông bà ngoại gần 4 tháng. Ngày bố về đón, giọng bố vang lên giữa mọi người rất thanh, rất hay. Tôi nhớ y nguyên cái cặp màu nâu hơi vuông bố mua cho để bắt đầu đi học. Nhớ bố ngồi cạnh tôi trong buổi khai giảng đầu tiên. Những buổi bố dắt đi mua sách làm phần thưởng cuối năm. Nhớ bố đèo tôi bằng cái xe 82 đi thi đại học.

Và luôn luôn ở trong trí nhớ của tôi, tách rời với những hạnh phúc đó, và luôn làm tôi không hiểu vì sao nó lại diễn ra, là những năm cuối cùng, tôi nhớ tóc bố bạc trắng, bố cắn răng chịu đựng cơn đau từng giờ, và bàn tay bố mất dần hơi ấm ra sao.

Khi có con rồi, tôi càng nhớ bố. Đôi lúc nhìn con, nhận ra con lớn lên, đánh dấu những mốc trưởng thành của con, tôi lại nhớ những dấu mốc đó của chính mình, luôn có hình ảnh bố và mẹ bên cạnh. Nếu con trai tôi còn ông ngoại, con sẽ thích ông lắm, vì ông rất giỏi chơi với trẻ con và chó mèo. Bây giờ thỉnh thoảng kể chuyện của ông cho con nghe, con rất vui, cười rúc rích.

Hơn mười một năm rồi nhưng tôi vẫn mơ thấy bố. Trong những giấc mơ đó, tôi luôn thấy bố còn mạnh khỏe, cười nụ cười hóm hỉnh quen thuộc, trong ngôi nhà thơ bé quen thuộc của chúng tôi. Thậm chí tôi còn được nghe thấy tiếng bố, vẫn giọng nói trầm ấm ngày trước. Tháng Hai không có bố nữa, nhưng tôi biết mình vẫn có thể may mắn gặp lại bố một lúc nào đó, tóc còn muối tiêu, thật vui vẻ và khỏe mạnh.

Leave a Reply

Fill in your details below or click an icon to log in:

WordPress.com Logo

You are commenting using your WordPress.com account. Log Out /  Change )

Facebook photo

You are commenting using your Facebook account. Log Out /  Change )

Connecting to %s

%d bloggers like this: