Archive

Dạo chơi

Trời đẹp quá, chỉ cần một áo khoác thật nhẹ hoặc một khăn quàng là ra đường buổi sáng được. Không khí ẩm và mát, mấy cây bàng dọc đường nở bung những cái lá non xanh mướt.

Thèm đi mua sách vì cái phố đấy nhìn ra Bờ Hồ, giờ này chắc Hồ đang xanh và đẹp. Phố bán sách nên hình như sạch sẽ hơn, thoang thoảng mùi giấy (hay tôi tưởng tượng ra vậy?) và lòng đường lúc nào cũng thấy lá rụng. Nếu có thể thì đi bộ lang thang ở đây xem sách rất thích. Tất nhiên muốn thấy thanh thản thì phải bỏ qua những anh trông xe chào mời vào mua sách.

“1Q84” với “Chúa tể của Những chiếc nhẫn” đều chưa có. Hơi ỉu một tí vì dạo này không có sách đọc. Sang nhà xuất bản Kim Đồng gặp 1 em bán sách rất xinh nhưng gương mặt lạnh lùng, không dịch vụ gì cả. Mình cứ băn khoăn có phải vì các em xinh thế mà cứ phải ngồi đây nên đâm ra khó tính. Sách cho trẻ con của Kim Đồng cũng nhiều bộ nhảm, xào xáo cho đầy vài trang sách. Rẻ thật đấy nhưng đôi khi nội dung rất nhảm nhí. Ví dụ truyện con vịt con cứ tủi thân vì nó xấu xí quá, sau được biến thành thiên nga xinh đẹp thì nó rất hạnh phúc, phản giáo dục kinh khủng luôn. Nhưng vẫn còn nhiều sách hay.

Mua mấy quyển Câu đố mầm non, Chuột Típ và Bác sĩ Ai-bô-lít cho anh bạn nhỏ. Cuốn Bác sĩ Ai-bô-lít, tình yêu hồi bé của mình, bây giờ bị cắt giảm gần hết số tranh, thậm chí không có tranh nào vẽ mụ Vac-va-ra độc ác, những tranh còn lại có độ phân giải hơi kém, giấy cũng không đẹp. Đất nước đổi mới đã lâu mà mãi vẫn chưa có những quyển sách đẹp như những quyển của NXB Cầu Vồng hồi xưa.

Tháng Ba. Thanh âm của từ này tự nó đã mang gió ấm của mùa xuân thực sự, của những mầm xanh bật nở, của hơi nắng nhắc nhở mùa hè đang sắp đến.

Hà Nội mùa này rất nhiều sắc thái cây cỏ. Chỉ một đoạn đường Thanh Niên mà có đủ sắc lục sẫm của những loại cây quanh năm không thay lá, màu xanh non sáng rực bất ngờ của đám lá mới, màu nâu gầy guộc của những cành đông ra chồi muộn, màu trắng trong veo như một giấc mơ của những tán hoa sưa và sắc dịu dàng của hoa ban tím.

Hai mẹ con đứng bên khung cửa sổ mở rộng, nhìn ra Hồ Tây và trò chuyện như một đôi bạn thân. Xa tít bờ bên kia là công ty cũ của mẹ, phía này có một con tàu cũ đang đứng im. Mấy con chim nhỏ nhảy trên lan can ra chiều vui sướng.

Sáng nay nóng, chuẩn bị cho đợt gió mùa về ban trưa. Cửa sổ mở nên càng giữa buổi càng nóng và ẩm hơn. Tiếng nhạc không dứt cộng tiếng xe dưới đường khiến người ta đâm ra uể oải. Nhưng rồi trời xầm xì dần, rồi chỉ cần cơn gió mùa đông bắc thổi một lúc là thấy dễ thở hơn, không khí trở nên khô và dễ chịu, như là thay đổi hai bản nhạc. Hẳn là hoa sưa đang rơi như mưa trên những phố kia.

Trưa nay tụ tập ở nhà bạn. Thỉnh thoảng gặp nhau mới thấy thật sự nhiều thời gian đã trôi. Giữa mấy đứa bạn bè chúng mình đã chen thêm mấy đứa trẻ. Tới khi bọn trẻ ngủ trưa, không ầm ĩ nô đùa nữa mới trở về ngày xưa một chút, hồi bọn mình học hành ở nhà ấy thâu đêm, hồi chẳng bận gì cả nhưng vẫn tụ tập buôn chuyện. Như những màu sắc đã vẽ xong không pha lại được nữa, chỉ là nhớ êm êm thôi, mọi thứ bây giờ thật là khác.

Ánh sáng tháng Ba được lọc qua lần cửa chớp gỗ sơn trắng, hắt nhè nhẹ vào phòng. Lúc nào tôi cũng yêu thứ ánh sáng êm ái này.

Mưa dầm gió bấc đã ba hôm nay, trời đất xám xịt xấu vô cùng. Tình cờ đúng vào mấy ngày này tôi bắt đầu đọc “Biên niên ký chim vặn dây cót”. Một câu chuyện bắt đầu và diễn biến có vẻ ảm đạm lê thê, rất giống với cái thời tiết này. Mãi mới hết một ngày của nhân vật chính. Anh này thất nghiệp, tạm thời ở nhà nội trợ cho vợ đi làm. Rồi sau khi con mèo nhà anh ta biến mất, anh ta bắt đầu gặp những người kỳ quặc, trong những tình huống quái gở. Làm sao lại có từng đấy người kỳ lạ mà gặp được nhau, tập trung trong một không gian nhỏ và thời gian ngắn ngủi như vậy, tôi nghĩ cả đời tôi cho đến giờ, chắc cùng lắm quen được vài ba người kì lạ. Hay là bên trong cái vỏ bình thường của nhiều người ngoài kia là một cuộc đời khác thường?

Nhưng tôi đã quen với giọng văn và cách xây dựng câu chuyện của bác nhà văn này nên vẫn tìm thấy hứng thú đọc tiếp. Phải khá chậm rãi, đọc kỹ các câu chữ, dõi theo đến từng động tác của nhân vật. Nếu không tôi có thể bỏ qua những quan sát tinh tế rất nhỏ. Có hay không trạng thái chuyển tiếp giữa trời mưa và trời tạnh. Cảm giác cỏ lướt dưới đế giày tennis khi nhảy qua một bờ tường xuống đất. Hay khi nhắm mắt chừng mười phút sẽ thấy được vô vàn sắc độ khác nhau của màu xám, … Nếu không vì những chi tiết như thế chắc tôi đã bỏ dở cuốn sách. Hoặc có thể nhiều hình ảnh trong sách hết sức giống màu sắc ngoài trời kia, nên tôi dễ dàng chìm đắm vào nó và có cảm giác những nhân vật và tình huống đó không còn kì quặc nữa.

Đội mưa đi gặp bạn hiền, cùng bạn ngồi sau những chấn song gỗ ngắm phố chật chội, sự ấm áp làm mờ nhạt hết những rét mướt. Tôi lại nhớ đến cuốn sách đang đọc. Đôi khi có những thứ giống như cuốn sách này, giống như ngày hôm nay. Tuy hai thứ không hẳn là giống nhau nhưng chúng mang cho tôi cảm giác rằng, khi di chuyển vào đúng kênh, đúng thời điểm, thì màu xám lan tràn kia bỗng trở nên mềm mại và hòa lẫn, còn những đốm màu nhỏ cứ sáng mãi lên.

Chúng tôi đến quán ăn mậu dịch không phải vì “say mê nung nấu” (như một cuốn sách đã viết). Vì thế hệ của tôi lớn lên vào những năm cuối của thời bao cấp, không biết đến xếp hàng hay tem phiếu, hầu như không nhớ gì cả. Những gì còn sót lại về cả một thời kì ấy với tôi chỉ là “gạo mậu dịch”, thứ gạo rất xấu, cái chăn nghèo may bằng vô số mảnh vải vụn tôi lại thấy đẹp (mà bây giờ người ta lại làm và bán khá đắt).

Thế nên giữa không gian tập trung đậm đặc bao nhiêu đồ đạc “bao cấp”, tôi không có được cảm giác bồi hồi nhớ lại kỉ niệm xưa, không thấy mỗi đồ vật gợi lên một câu chuyện, cảm giác nhìn lại cuộc sống khó khăn đã qua  mà chắc là thế hệ bố mẹ tôi sẽ cảm thấy. Chỉ là vui vui khi gặp lại những hình ảnh quen thuộc thời thơ bé. Những cái mâm nhôm, bát sắt tráng men, cái quạt cái đèn cũ,.. Lúc phát hiện ra cái bàn ăn cũng được kê trên chân máy khâu cũ mới thấy sự kì công của chủ nhà, mà tiếc là tôi không đủ kỉ niệm để hiểu hết (chỉ ước gì hồi trước mẹ có được cái máy khâu, không phải cặm cụi khâu tay cho chúng tôi nào áo nào váy).

Không biết có phải buổi tối hôm đó vui không, mà tôi thấy món gì cũng ngon. Ở đậy phục vụ những món bình thường như hàng cơm bình dân, nhưng nóng hổi và thơm ngon hơn. Món đầu tiên tôi gọi là dưa xào tóp mỡ – món ưa thích của tôi hồi bé, dễ phải gần 20 năm không ăn lại. Cơm cháy bò kho cũng ngon, thịt bò làm sốt vang là dẻ sườn với gân, giống hệt mẹ hay nấu. Rau cải thái mỏng nấu canh thịt băm nóng hổi và có vị gừng. Củ niễng xào trứng – tôi quyết định đưa món này vào thực đơn hàng ngày của nhà mình. Chân giò luộc kiểu Hà Nội thì không ngon, lại bày lá tía tô thái nhỏ – tôi chưa ăn 2 thứ này với nhau bao giờ,… Chính phần ăn uống lại khiến tôi “hoài cổ” hơn cả, vì tên gọi và hương vị các món ăn gợi nhắc đến những bữa cơm của hai cô con gái nhỏ cùng bố mẹ những ngày tháng xa xưa. Ngày ấy chúng tôi chẳng hình dung đươc bố mẹ vất vả thế nào để nấu được cho chúng tôi những bát cơm canh ngon ngọt, chẳng hiểu hết lòng mẹ đợi con về ăn cơm, bày lại thức ăn vào bát đĩa mới và đun nóng lại canh cho chúng tôi vào những ngày đông lạnh…

Bữa cơm rất dễ chịu, chắc chắn lần tới sẽ đưa các cụ lên đây. Con phố này nằm sâu và vắng vẻ. Quán nhỏ. Bảng đen viết phấn nguệch ngoạc “Bãi đỗ xe mậu dịch”. Một không khí khá phù hợp với sự nhớ nhung. Giống như lần ăn mì vằn thắn ở Mỳ Xưa, có lẽ chính sự chăm chút, có lòng của người lập ra quán ăn này là thứ khiến tôi muốn quay lại.

 

Sau 2 ngày đầu mưa lạnh, đợt gió mùa đã mang về đúng không khí mùa thu mà một năm nay tớ mới được gặp lại. Nắng vàng và gió heo may ban ngày, hơi lạnh hơi co ro người khi ra khỏi phòng vào đêm khuya. Mùi hoa cũng thơm hơn. Sáng nay bon tớ đi qua một chị chở cây hoa bằng xe đạp, loại hoa bụi lá xanh sẫm hoa trắng, tớ không biết tên nhưng thoáng một chút thôi mà đã thơm lắm rồi.

Hai đứa cùng đi làm một đường nên hứng chí ăn sáng bánh đa cá rô ở Bà Triệu, ngồi ngay vỉa hè. Trời đẹp nên ai cũng có vẻ vui. Cái quán này cũng giữ khách ghê, ăn lần nào cũng ngon, nước ngọt lừ và thơm lừng, bát bánh đa bốc hơi nghi ngút vừa đặt xuống bàn đã làm tớ suýt chảy nước miếng. Sáng nay không đông lắm, có hai vị khách hơi đặc biệt là hai chú “bồ câu trắng” – cảnh sát giao thông cũng đến ăn. Lúc sau bọn tớ thấy hai chú đang đứng ở góc đường gần đó, mặt tươi cười hớn hở, không biết có phải nhờ bát bánh đa không.

Trời se lạnh thế này, nghe nhạc gì trên đường đi làm cũng hay. Rock làm tớ thấy phấn chấn, nhạc Trịnh có buồn cũng làm tớ thấy êm đềm, Lê Cát Trọng Lý trong trẻo, Bob Dylan thì đặc biệt hợp với không khí này, giản dị và sáng. Buổi chiều đi làm về mệt hơn, chọn nhạc khó hơn. Có hôm tớ nghe “Symphony of Enchanted Land” của Rhapsody, đang nghe đoạn trống dồn dập thì giữa phố mây đen kéo đến, hơi gió ẩm ướt phả vào mặt, tớ cảm giác như bọn rồng đang bay đầy trời và sắp xuất hiện những hiệp sĩ trên lưng chiến mã tuốt gươm hò reo. Cảm giác ấy chỉ ùa đến và đánh lừa tớ trong vòng nửa phút thôi, nhưng ấn tượng mạnh không thể quên.

Mấy ngày này tớ mặc áo đỏ. Đồ mùa hè tớ không có một cái gì màu đỏ, nhưng vào mùa thu thì màu này rất an toàn. Ngày mưa trông như có nắng, còn ngày nắng thì như có quả chin. Mặc dù cái mặt tớ với màu đỏ vẫn hơi ngố hơn khi mặc màu xanh, nhưng hóa ra khi mình đã thích màu đỏ thì dần dần mình còn thích hơn.

Xin chào, mùa thu ngọt ngào.

Tôi bỏ ra hẳn một buổi chiều thứ 7 để đi chơi, để Sao Nhỏ ở nhà với bố. Thực sự là một sự xa xỉ thời gian.

Đích đến là làng Vạn Phúc. Bọn tôi háo hức đến mua lụa. Lụa, lúc nào nói đến từ đó cũng thấy đẹp và mát rượi. Tôi không còn nhớ lần cuối cùng tôi đến Vạn Phúc đã không khuân được cái gì về, lâu rồi, cũng phải 6 – 7 năm. Chỉ cần nói đi xem lụa là thấy háo hức.

Trời không chiều người, nắng chang chang, trong khi hôm trước mát mẻ dễ chịu. Nắng bao giờ cũng làm tôi mệt mỏi, chẳng muốn nói gì, còn xe đi cùng cứ râm ran – được 2 người nói nhiều gần nhất công ty thì đi một xe. Bọn tôi dừng chân ở đình làng trước tiên vì bị hấp dẫn bởi bóng cây râm mát xung quanh đình. Cái đình còn giữ lại những hàng cột gỗ, dáng mái duyên dáng, đứng trong đó mát và dễ thở vô cùng. Nhưng nó cũng không tránh khỏi nhiều yếu tố trang trí thô thiển đắp vào của người thời nay, ghế ngồi, đèn lồng, hòn giả sơn.

Ra khỏi đình, bọn tôi hỏi đường đến chợ, tìm hàng Triệu Văn Mão trước, vốn ngày trước cô giáo tiếng Pháp của tôi là người làng Vạn Phúc giới thiệu. Theo lời cô hồi đó thì nhà này bán lụa ta, không nhập hàng Tầu. Nhưng hình như lâu quá rồi nên cái gì cũng thay đổi. Lụa ta có nhiều, nhưng vải Tầu cũng không ít, có cả những cái khăn mà “công chúa tóc đen” tặng bọn tôi, chắc chắn trăm phần trăm nhập từ TQ, mà treo giá 20$ – chắc phải gấp 10 lần giá trị thực mất. Mẫu mã không phong phú, cũng không có gì tinh tế, có những kiểu áo không khác gì hồi tôi đến 7 năm trước. Có đồ trông được được, thì quá đắt hoặc lại thêu lên một hình con bướm lòe loẹt phát khiếp. Người bán hàng còn khinh khỉnh nữa. Có mỗi một yếu tố cứu vãn được là tiếng cạch cạch của máy dệt vải ở gian xưởng ngay cạnh, nghe có vẻ làng lụa. Bọn tôi cũng vào thử đó xem người ta dệt, đúng hơn là xem máy dệt. Hình ảnh tấm lụa trắng hoa chìm hiện dần lên vẫn kỳ diệu như hình dung của tôi, có điều xưởng quá tối và nóng, những người thợ trông rất mệt mỏi.

Bọn tôi lang thang thêm một lúc. Nắng làm tôi chỉ muốn về ngay, nhưng cố thêm một tí thì mua được 2 cái quần Alibaba có thể mặc đi tập Yoga. Cố thêm chút nữa, vào cửa hàng Âu Lạc, thì phát hiện ra một nơi có những đồ được đầu tư thiết kế hơn hẳn. 3 chị em hoạt bát hẳn lên, chọn cái này thử cái kia. Tôi tìm được một cái váy xuông, lụa nguyên chất, xanh biếc, xanh như ánh sáng đẹp ngày xưa tôi nhắm mắt nhìn thấy. Chị bán hàng có cái vẻ không dễ dãi lắm, khá tự hào về cửa hàng của mình, từ tốn nói cái váy này lụa tơ tằm, cái áo kia lụa pha, giặt ra sao, là thế nào, tóm lại là kiểu bán hàng cứ nhẹ nhàng, tưởng là hơi thờ ơ nhưng hóa ra lại khá chiều khách. Từ cửa hàng đó trở về bọn tôi hài lòng hẳn.

Thời gian thoải mái nên tôi đi thấy dễ chịu. Có lúc nghĩ nên gọi điện kiểm tra xem 2 bố con có ổn không, nhưng lại thôi, có gì thì bố Sao Nhỏ đã gọi rồi. 3 chị em đi từ Vạn Phúc lên tít hồ Trúc Bạch để ngồi uống nước bên hồ. Thạch dừa, nước dừa và kem dừa, những món nước uống thật tuyệt sau một buổi chiều nóng như thế. Câu chuyện lại không thể tránh khỏi chủ đề đang nóng hổi là tình hình nhân sự của công ty, nhưng ngồi nghỉ ngơi, trời tối dần và gió mát mát khiến tôi cũng tham gia câu chuyện mà không mệt mỏi gì. Tôi thích đi chơi, tán gẫu với bạn bè, lúc nào cũng thích. Có lẽ tôi nên đi thường xuyên hơn, và lần sau nếu không nắng quá thì tha cái máy ảnh theo để ghi lại nhiều thứ hơn.

Lâu lắm rồi mới có buổi chiều thảnh thơi như vậy. Đây là khoảng thời gian tôi bỗng dưng thấy rảnh rỗi hơn khỏi việc chăm con, muốn đọc sách, muốn tổ chức sắp xếp lại những thú vui của mình, muốn theo học Yoga, muốn ăn uống tốt hơn, muốn viết blog. Có nghĩa là tôi cần refresh đôi chút.