Archive

Sống

Sau thời gian dài quan tâm đến nghệ thuật sân khấu dân gian mà chưa dừng chân thực tâm ngắm nghía, cuối cùng, tình cờ tôi đã có cơ hội đi xem hát bội. 

Đó là một buổi talkshow, kết hợp trò chuyện và diễn giải về hát bội với 3 trích đoạn được chọn lọc. Vội vàng tìm hiểu nhanh  trước giờ biểu diễn thì tôi mới thấy mình còn thật mù mờ về loại hình này, nhưng định nghĩa ngắn gọn thì hát bội có thể hiểu là tuồng cổ, phổ biến ở xứ Đàng Trong xưa kia. 

Talkshow diễn ra ở nhà hát Thủ Đô, quận 5. Nhà hát được giới thiệu có lịch sử hơn 100 năm, nhưng đến nơi mới thấy tuổi đời không đồng nghĩa với chất lượng khung cảnh. Nhà hát nhỏ, đơn sơ, không có điều hòa, bàn ghế hơi nghiêng ngả, lối thoát hiểm chỉ có hàng chữ mà không có đèn và thoát hiểm ra ngay cái ngõ bên cạnh. Các nghệ sỹ chụp ảnh với khán giả ở khu vực check in nhỏ, đơn giản, chộn rộn khoảng 15 phút trước khi diễn. Dàn nhạc công ngồi hai bên sân khấu, các bác cũng chỉ mặc áo lễ phục ra ngoài bộ đồ thể thao, chắc cho thoải mái.

Vì thế tôi không mong đợi gì nhiều. Thậm chí còn mong mình không ngủ gật vì đọc nội dung 3 trích đoạn ko thấy hấp dẫn lắm: Điêu Thuyền nói chuyện với Vương Doãn dưới trăng, Tiết Đinh San đối ngữ cùng Phàn Lê Huê, Đặng Đại Độ vì trị kẻ càn quấy mà mang tội vào thân. 

Không mong chờ, nên khi ánh đèn bật lên, những nhân vật cất tiếng, thì tôi có chút chấn động. Tôi như được bước vào một không gian và thời gian khác, với thanh âm, ánh sáng, âm nhạc khác. Các nghệ sỹ ở bên ngoài vở diễn nhìn có phần bé nhỏ, giản dị, khi chào hỏi và thị phạm cho khán giả thì giọng nói lễ độ, nhẹ nhàng, nhưng trong sân khấu của mình, họ thực sự là Điêu Thuyền xinh đẹp yêu kiều, Vương Doãn già nua trăn trở, Tiết Đinh San bên ngoài oai vệ mà sợ vợ là Phàn Lê Huê soái thê oai phong nghiêng trời, Đặng Đại Độ mỗi bước đi lời nói đều là một chính nhân quân tử. Mỗi động tác, ánh mắt, lời nói của nhân vật đều chỉn chu, chuẩn mực. Bối cảnh sân khấu và phục trang trước giờ diễn nhìn khá diêm dúa, “tuồng chèo”, nhưng khi có ánh sáng đầy đủ thì thực sự ngời sáng. 

Như nhà tổ chức đã nói trước buổi diễn, mời mọi người đến với “thế giới lộng lẫy” của hát bội. Tuy tôi không nghe được hết những lời thoại cổ văn cầu kỳ nhưng âm điệu ngân nga của chúng đã đủ lôi cuốn. Và những nghệ sỹ dù là ai trong cuộc đời thường, thì đứng trong thế giới của riêng họ, các anh chị, cô chú ấy như tỏa ra ánh sáng đẹp đẽ, thuần khiết của cái nghề, cái nghiệp mà họ dành cả đời để theo đuổi. 

Nhờ được diễn giải nên tôi cũng nắm được lối phục trang khoa sức để khán giả nhận biết được nhân vật. Ví dụ khi nhìn trang phục trắng, trang điểm đơn giản thì có thể hiểu đây là nhân vật lương thiện.

Trích đoạn Tiết Đinh San đối ngữ Phàn Lê Huê tôi thích nhất, rất sinh động, nhiều thoại, nhiều kiểu nhân vật. Soái bà Phàn Lê Huê trước giờ diễn nhìn bình thường lắm, ai ngờ lên đây thần thái ngời ngời, giọng nói lanh lảnh sáng rõ. Chị chia sẻ bên lề, vai đào võ như thế này cần nghệ sỹ có sức khỏe mới đảm nhận được, và đúng là chỉ qua một trích đoạn mới thấy đào võ cần chất giọng khỏe, động tác nhanh, dứt khoát mà vẫn uyển chuyển, không gian tiến lui nhiều hơn các nhân vật khác.

Trích đoạn về Đặng Đại Độ vì xếp sau đoạn “hành động” trên nên hơi buồn chán một chút, nhưng vẫn hay. Cách bước đi, chuyển động của nhân vật qua những không gian ước lệ thật sự đẹp.

Đây là câu mở đầu của bài hát trong một bộ phim thanh xuân vườn trường tôi xem lâu lắm rồi. Phim về tuổi học trò, tình bạn, tình yêu, năm học cuối cấp và mùa hè.

Tháng 7 âm lịch đang gần hết. Nếu ở Hà Nội, điều đó nghĩa là mùa hè sắp qua rồi. Bầu trời nắng chang chang, cái nóng nực ngày cũng như đêm, những cơn bão, những chuyến nghỉ hè đã khép lại. Học sinh bắt đầu năm học mới. Quãng thời gian sôi động, hơi ồn ào của một năm rồi cũng qua đi.

Tôi đang đọc một cuốn sách có nói tới một cô gái khá thú vị. Mỗi ngày mới đến, cô bước ra và nhìn thấy màu của ngày hôm đó. Có những màu cô biết, có những màu không diễn đạt lại được. Nếu có thể miêu tả bằng màu sắc, thì mùa hè với tôi thật sự rực rỡ, có lẽ là mùa có nhiều màu nhất trong năm, lộn xộn nhưng đầy sức sống, vui vẻ không kiểu cách. Tôi không thích mùa hè vì quá nóng bức, nhưng không thể không yêu mến năng lượng của nó. Sáng rỡ và thanh xuân như những mối tình đầu.

Đánh dấu thời điểm giao mùa này bằng những trái chanh leo hương ổi tôi mới được tặng. Mùi chanh leo đặc biệt này vừa rất tươi sáng rất mùa hè, vừa lẫn cái hương mát mẻ làm dịu bớt và trong trẻo hơn cho chính cái mùa hè ấy.

Bảng màu, hay moodboard cho mùa hè năm nay của tôi là màu hồng, bên cạnh trắng hay kem trung tính. Bình thường tôi thích những màu trắng, xanh, đen, hầu như không quan tâm đến màu hồng. Nhưng chỉ cần để ý đến nó một chút thôi, thì sẽ yêu mến nó. Đó là sắc màu trong sáng, trìu mến, làm ta dịu lòng và tin tưởng.

Moodboard cho một chuyến đi với hội bạn gái
Hoa mộc lan
Mây ngũ sắc một buổi chiều tháng Năm
Cục cưng mới của cả nhà

Là ngồi im, quan sát hết mọi thứ nhưng là kiểu thấy chứ không nhìn, biết những thứ đang diễn ra nhưng không hành động 😊

Sáng nay khi xuống quán café quen thuộc để ăn sáng, tôi quên mang điện thoại. Gọi món xong tôi có khoảng 10 phút làm một con mèo bất động. Vị trí của tôi cũng thuận tiện khi ở cái bàn cuối cùng của quán nữa, nên tha hồ nhìn mọi thứ.

Thứ 3 mà quán rất đông, kín bàn. Vẫn hầu hết là những cuộc gặp công việc hoặc người ngồi làm việc một mình. Tỷ lệ ít hơn là bà mẹ với em bé, bạn bè. Có hai bạn gái ngồi ngay trước mặt tôi, một bạn đúng kiểu mẹ bỉm sữa mới ra khỏi nhà, hơi đầu bù tóc rối, bạn kia rảnh rang quần soọc, dép bệt, khoác túi cói. Hai bạn có vài girly talk nào đó rất sôi nổi.

Chú chó bự con khách quen của quán cũng tới, ngồi giữa lối đi, vui vẻ chào hỏi những ai đi qua quan tâm tới chú.

Trời nắng đẹp, nắng xuyên qua nhiều tán cây chiếu xuống xung quanh quán.

Quán mở nhầm một bản nhạc Noel, sau hình như bản nhạc tự thấy lạc lõng nên nhỏ dần và tắt giữa chừng.

Khi thấy quên điện thoại, và cũng không mang sách theo, tôi hơi giật mình vì không biết làm gì. Nhưng hóa ra ngồi không làm gì cũng không tệ.

Tháng 12 tươi đẹp đã đến. Bước qua tháng này, lòng tôi bỗng thấy dịu mát hơn, nhìn lại những lo âu muộn phiền năm cũ “bao dung” hơn. Có lẽ vì trong nam, đây là tháng có thời tiết dịu dàng và nên thơ nhất, đồng thời không khí lễ hội cũng tưng bừng nhất với trang trí Noel khắp nơi. 

Hôm nay lỡ một cuộc hẹn với N. Thay vào đó là 1 deadline bất ngờ nên tôi làm sấp mặt, còn ko kịp nghỉ trưa. Xong xuôi ngửng lên thì ngày đầu tiên của tháng 12 đã hết. Nhưng hóa ra buổi chiều tới lại thật ngọt ngào với bầu trời trong và gió nhiều hơn mấy ngày vừa rồi. 

Làm việc xong, tôi xuống nhà đi bộ như thường lệ. Tôi gặp trong thang máy một em bé còn nằm ngửa trong xe nôi. Em đang hét rất phấn khích, bố em bảo vì được đi chơi đấy. Thấy cô chào, em im bặt, chăm chú quan sát cô rất lâu. Sau khi suy nghĩ hết mười mấy tầng, gần tới tầng trệt, em quyết định toét miệng cười với cô, nụ cười trong veo đẹp đẽ và hào phóng của các em bé, và em vui vẻ hét tiếp khi đã ra tới sảnh. Đó là nụ cười của tháng 12 dành cho tôi đấy.

Đây là cành Đào Đông đỏ xinh xinh.

Bạn scooter Zebra của Sao Nhỏ thứ 6 này sẽ về nhà mới, làm bạn thân của 1 em bé khác. Bố lấy bạn từ kho ra để bác Thúy cọ rửa, Sao Nhỏ ra chào bạn, lưu luyến lắm: “Tớ yêu cậu lắm!” “Tớ cũng yêu cậu” “Chào cậu nhé, tớ đến chăm sóc một bạn nhỏ khác đây”.


Mẹ cũng rất yêu quý Zebra và bồi hồi khi phải chia tay bạn. Mẹ nhớ lần đầu Sao Nhỏ tập chơi với bạn dưới sân như thế nào, chỉ một buổi tối là con đi thạo. Tên Zebra là con đặt cho bạn. Rồi sau đó hầu hết mỗi lần cần xuống nhà làm gì con đều chạy scooter. Mỗi lần gặp con là thấy con đang lướt thật nhanh, lưng đeo ba lô, tay lái treo mấy túi đồ. Ngoài ra trò ưa thích của con là cho bạn tự chạy xuống đường dốc và con đuổi theo. Thường thì bạn chạy ổn, nhưng có lúc dốc quá đổ kềnh, con đuổi ko kịp đỡ 😀


Bạn Zebra sau 6-7 năm gắn bó đã trở nên lem nhem hơn, một tay nắm gẫy mất miếng cao su tròn tròn ở đầu, nhưng xe vẫn tốt lắm. Phanh cũng tốt. Mãi tối qua bố hỏi sao phanh còn tốt thế, bố mẹ mới biết con toàn phanh bằng cách sệt chân xuống đất luôn : ))


Tạm biệt scooter Zebra yêu quý. Bạn sang nhà mới sẽ lại được chạy khắp nơi không phải nằm trong kho nữa. Chúc bạn luôn luôn vui vẻ nhé!


Hình này là Sao Nhỏ đang chạy rất chậm để vừa chạy vừa ngắm mặt đường ướt mưa.

Mỗi lần ốm, lại càng thấm thía sức khỏe thật quý giá. Buổi sáng nếu được tỉnh dậy, được hít thở bình thường, đi lại bình thường, không đau nhức ở đâu cả, quả thật là một ơn phước.

Ngày covid thứ 4, tôi đã hết sốt, các triệu chứng khác cũng nhẹ hơn. Túc tắc tập yoga trở lại được buổi thứ 2. Thay vì chỉ theo đủ động tác như hôm qua, thì tôi đã chú ý hơn đến hơi thở và cơ thể, nhận thấy vùng cơ nào còn cứng, vùng nào đã dễ thả lỏng hơn, hơi thở ra vào từ tốn và sâu hơn. Tôi tập hết 1 tiếng cho những động tác cơ bản mà bình thường chỉ mất 35-40 phút, bỏ qua những động tác phải dùng lực.

Hết sốt thì mất đi cảm giác nhạy bén thái quá với mùi vị, lại hơi tiếc. Những mùi, vị, hương của đồ ăn mà cơn sốt đem lại vẫn là của những món ăn đó, nhưng đậm nét hơn, và kéo theo những ký ức liên quan tới mùi vị đó mà tôi đã tưởng như đã quên mất. Lúc này có thời gian, được nhẩn nha cảm nhận lại cũng là một trải nghiệm.

Chiều ngủ dậy, hơi váng vất. Nhìn cầu Thủ Thiêm tấp nập xe qua lại, thấy thật may mắn vì thời gian đó đã qua, khoảng thời gian mà cây cầu không một bóng xe máy hay ô tô, chỉ thỉnh thoảng xe cấp cứu và xe bus chở F0 vụt qua.

Em Bisou thấy mẹ ốm thì quấn mẹ hơn thường lệ, có lúc thấy mẹ ho em liền leo vào lòng, thơm mẹ. Em luôn là niềm vui, niềm dịu dàng vô bờ bến của mẹ.

Chính thức WFH 100% đã được 1 tháng 20 ngày. Trước đó thì 50% trong khoảng 1 tháng. Hàng ngày làm việc hay nghỉ ngơi, theo thói quen tôi hay nhìn ra cây cầu Thủ Thiêm. Thấy xe cứ vắng dần theo mức độ tăng cường của các chỉ thị giãn cách. Sau khi có lệnh giới nghiêm, chiều và tối còn thưa xe hơn nữa. Sức sống của thành phố chỉ còn thấy ở nắng vàng, dòng sông chảy, cây cối lay động hàng ngày, và những cuộc họp online, những dòng chat trong những căn nhà đóng lại kia.

Có người nói: Thế giới sẽ không bao giờ như xưa sau Covid. Câu nói ấy có thể gây ra nhiều cảm xúc và suy tư: tiếc nuối, buồn bã, mong đợi, hy vọng, …

Nhưng thật ra thì, thế giới có bao giờ như xưa, cho dù có Covid hay không.

Một ngày của tôi bây giờ rất đơn giản. Dậy sớm. Tập yoga. Tắm rửa. Bế Bisou một lát rồi bắt đầu làm việc. Chuẩn bị bữa trưa, ăn trưa,  nghỉ 20 phút. Làm việc. Chiều tối bỏ đồ ăn ra rã đông, tập tabatas hoặc không, nấu bữa tối. Tắm rửa, đọc sách, lướt web. Rồi ngủ sớm. Cuối tuần xem phim thì sẽ thức khuya và dậy muộn hơn, và phần công việc sẽ thay bằng đọc sách và lướt web nhiều hơn.

Mọi thứ đều được giản lược vì lock down. Các bữa cơm đơn giản nhất có thể. Quần áo mặc để WFH quanh quẩn vài bộ thoải mái nhất và nhìn lại toàn màu trung tính. Đồ trang sức rút lại còn 1 chiếc nhẫn để thấy một chút gì đó lấp lánh trên tay. Shopping giảm tối đa, vì còn 1 tủ đồ ko động tới. Dưỡng da và kem chống nắng buổi sáng. Việc dọn nhà dồn vào chiều chủ nhật. Thực phẩm, đồ dùng đều mua online.

Những sáng cuối tuần cả nhà đi ăn, hay đi shopping đều ngừng lại. Trẻ con có lẽ thiệt thòi nhất, không summer school, không học bơi, không đá bóng, không xe đạp, không du lịch hay về thăm ông bà. Mùa hè của các bạn trôi qua trong nhà cùng Youtube, các trò games, bàn bi-a mini, và bố mẹ.

Không còn những buổi nhậu la cà, girly talks, không có những cuộc hẹn ngẫu hứng trà đạo nhà bạn này, trái cây nhà bạn kia, khao sinh nhật, khao vì bị bắt khao, farewell, happy hour.

Công việc của tôi cũng trở nên đơn giản, theo một nghĩa nào đó nếu coi như việc đóng các dự án là đơn giản hóa chúng. Tạm thời không còn deadline, không còn những ám ảnh quen thuộc hàng tuần từ hơn 1 năm nay trước những weekly meeting. Những thành viên trong team cũng dần dần rời đi bởi những nguyên nhân khác nhau.

Thậm chí, tôi cũng đã mất đi một tình bạn trong Covid. Những mối quan hệ đơn giản hơn một chút theo cách không ngờ tới.

Những đơn giản đó đều nói lên rằng cuộc sống trở nên khó khăn và buồn tẻ hơn. Cho dù có thể là quy củ hơn, hay tiết kiệm hơn, hay biết trân trọng những gì mình có hơn. Nhưng thực sự thì trong thời gian này, dù là một người thích gọn gàng, thích quanh quẩn ở nhà, tôi thấy mình vẫn cần chút lộn xộn, phù phiếm của cuộc sống trước Covid.

Nếu không có Covid, những thay đổi đó có thể sẽ không bao giờ xảy ra. Có thể tôi vẫn có được những routine ưa thích, vẫn giữ những thói quen hàng ngày hàng tháng, sẽ nói chuyện được với mentor mà tôi mong gặp được trong năm nay, sẽ mua thêm mấy món đồ xinh xinh đẹp đẹp, sẽ đi chơi ở những nơi chốn mới mẻ, sẽ thảnh thơi về Hà Nội như mọi năm.

Nhưng khi viết chữ Nếu đó, tôi đã tự cảm thấy rằng đó chỉ là một Nếu không có thật. Thế giới sẽ vẫn thay đổi, theo cách nào đó.

Ngày đầu tiên của tháng 10. Tôi bắt tay tìm idea ban đầu cho một dự án ở Hà Nội, khu vực phía bắc hồ Tây, gần sông Hồng. Mới chỉ google vài hình, hồ Tây thời xưa, sông Hồng, cốm mùa thu, tôi đã phải ngưng lại một lúc vì những hình ảnh thương mến ấy làm tôi nhớ Hà Nội quá đỗi.

Tầm này là giữa mùa thu, Hà Nội sẽ có những ngày nắng vàng đẹp lắm. Nếu không vì công việc quá bận, tôi sẽ như mọi năm, nghỉ 1 tuần ra đấy nghỉ ngơi. Ngày ngày ở nhà với mẹ, mẹ mua xôi gấc cho tôi ăn sáng. Tôi sẽ đọc sách lướt web cả ngày. Chiều tối lúc bạn bè đi làm về thì tôi bắt đầu đi chơi, lang thang ở những nơi chốn quá quen thuộc nhưng không bao giờ chán, ăn ở những hàng quà cũng quen thuộc nhưng lần nào ra Hà Nội tôi cũng phải ghé qua. Lần nào cũng đi qua từng đấy nơi, mà lần nào cũng tiếc nuối vì chưa thể đi hết những nhớ nhung.

Mùa thu nếu đi chơi lúc chiều tối sẽ phải mang thêm khăn quàng hoặc áo khoác mỏng, vì từ chiều tới tối và đêm, trời lạnh đi mấy độ, có chút sương giá của mùa dễ gây ốm, nhưng nếu có chuẩn bị thì cảm giác sẽ dễ chịu vô cùng, giống như hồi nhỏ vừa bật quạt vừa đắp chăn đi ngủ vậy. Thật ra, với tôi, mùa thu là mùa dễ chịu và hiền hòa nhất của Hà Nội.

Mong về lắm lắm, Hà Nội.

Đây là một slide tôi làm trong một dự án năm 2017, cũng ở Hà Nội.

Những gương mặt trong hai tấm ảnh này là những người bạn rất yêu quý của tôi, đã cùng tôi đi qua thời sinh viên và hậu sinh viên sôi nổi và đầy hoa mộng. Cuối cùng cũng có một lần chúng tôi gặp được nhau, dù còn thiếu mấy bạn nhưng vẫn là đầy đủ nhất có thể trong vòng hơn mười năm nay. Tăng 1, tăng 2, 3, rồi đi với nhau tới tận tăng 4 vì không thể thiếu “truyền thống” lê la Hà Nội buổi đêm, ngồi bệt ở đâu đó, dưới vòm cây, hít thở bầu không khí yên tĩnh của đêm Hà Nội, nói những câu chuyện lúc nghiêm túc, lúc nhảm nhí, cười như chưa bao giờ được cười. Xung quanh là tiếng cười nói lao xao của những cú đêm khác, tiếng rồ ga của vài nhóm trẻ trâu phóng xe máy giữa phố, và tiếng rì rầm thanh bình của Hà Nội dấu yêu.

Được ngồi đây với các bạn, nhìn những gương mặt vừa quen thuộc vừa nhuốm những nét nắng gió xa xôi hơi lạ lẫm, tôi nhận ra giữa chúng tôi, qua bao năm xa cách, vẫn là tình bạn thân thiết đó, thứ tình cảm trong lành đã hình thành từ những tháng năm vô tư, tươi đẹp nhất của tuổi trẻ. Dù một năm, ba năm hay mười năm đã trôi qua, những câu chuyện vẫn lại tiếp tục như mới chỉ dừng lại năm trước, tháng trước. Và chúng tôi có thể tranh luận, bàn tán, hay thoải mái im lặng, thoải mái buồn ngủ hay ngáp dài khi ngồi với nhau, được mặc nhiên tha thứ bởi sự bao dung hào phóng của tình bạn trẻ trung xa xưa đó.

Cuộc gặp nào rồi cũng tàn, rồi nuối tiếc khi phải chia tay, rồi xem lại ảnh, comment trêu chọc đùa vui cho đỡ nhớ. Nhưng tôi biết, khi nào gặp lại, dù là sau bao năm tháng đi nữa, đó vẫn sẽ là sự nối tiếp của những câu chuyện tuổi trẻ bất tận và bền bỉ không bao giờ suy xuyển.

Tôi mượn cái tên tiểu thuyết của Modiano, “Ở quán cafe của tuổi trẻ lạc lối”, vì tôi thích dư âm thanh xuân của cái tên đó. Chúng tôi có trà đá thay vì cafe. Những quán trà đá đơn sơ vỉa hè là nơi chúng tôi cất giấu tuổi trẻ của mình, là nơi những bộn bề cuộc sống, những lạc lối trở nên mờ nhạt, một nơi chốn của vô tư lự và bình yên.

321EA810-7368-46EE-B6B6-26B7096B03E5.jpeg