Lâu rồi tôi quên mất thói quen ghi nhật ký hành trình cho một chuyến du lịch. Instagram khiến người ta yên tâm là đã lưu lại được những khoảnh khắc đáng nhớ. Nhưng còn có nhiều điều mà những tấm ảnh rời rạc không thể ghi lại.
14 năm mới quay lại Bangkok, trong một chuyến đi được mời bất ngờ 2 ngày 1 đêm, tôi và bé N ở lại thêm 2 đêm.
Thời gian này thời tiết ở Bangkok tương tự Sài Gòn. Nóng ẩm, mưa rào rải rác trong ngày, lại không bị quá nắng gắt. Nên chỉ trừ 1 buổi sáng mưa phùn rây rây không đi chơi ngoài trời được thôi, chứ lúc nào cũng có thể lang thang trong thành phố. Thành phố cũng rất giống Sài Gòn. Một “trận chiến” giao thông quy mô lớn diễn ra khắp nơi với đủ loại hình xe cộ. Trừ MRT và BTS đi được theo hành trình của mình, còn xe bus, xe máy, ô tô, các loại taxi, tuktuk thì bận rộn từ sáng tới tối tranh thủ từng mét đường, vật lộn với kẹt xe. Nóng ẩm nên khá bụi. Hai bên đường mọc lên các quán xá, xe bán đồ ăn, chợ địa phương, những hình ảnh hết sức quen thuộc với người Việt Nam.
Bù lại, những mái chùa hay những đường nét mô phỏng chùa chiền chiếm tỷ lệ lớn trong khung cảnh, xen kẽ giữa những khối nhà bê tông hay kính, cũ hay mới, với chân dung nhà vua ở khắp nơi, tạo nên đặc trưng duyên dáng của Bangkok. Đồ ăn đường phố ngon và rẻ, nhiều lựa chọn. Dù không hợp khẩu vị lắm thì tôi vẫn có ấn tượng tốt với một vài món.
Người Bangkok khá hiền. Có thể một phần do Thái Lan là một nước theo đạo Phật. Cũng có thể một phần do họ quen làm dịch vụ bao năm, nên họ tươi cười, lịch sự. Dù không được như ý thì họ cũng cảm ơn, xin lỗi, từ nhân viên khách sạn đến người bán đồ ăn hay các bác tài taxi và tuktuk. Một điểm nổi bật là ai cũng có thể trao đổi cơ bản bằng tiếng Anh nên đi chơi ở đây khá thuận lợi.


Cục trắng đuôi đen kia là boss đi thăm nhà máy.

Buổi chiều hôm mới đến, nhìn qua cửa sổ khách sạn tôi thấy xe cộ ùn lại thành 1 dòng đèn đỏ rực, tôi chụp lại cảnh tắc đường giờ cao điểm. Nhưng hôm sau mới thấy, lúc nào đường cũng ùn như vậy.







































































































Ăn trưa ở một quán bình dân y như trên những chuyến xe đường dài ở VN. Đông khách du lịch. Đồ ăn hết sức là khô.