Vụ jetlag qua hôm nay đã đỡ hơn, mặc dù tôi vẫn thức dậy vào nửa đêm, nhưng sau đó ngủ được ngon lành.
4h sáng cả bọn dậy tỉnh như sáo, chờ trời sáng để 6h đi dạo quanh đây. Sáng sớm nơi đây tuyệt đẹp và yên tĩnh. Không có tiếng mua bán lao xao, tiếng rao hàng khá… “giật gân”, tiếng những chiếc xe máy cà khổ chạy bạt mạng, tiếng xe ngựa xe la lọc cọc. Chỉ còn lại bầu không khí êm đềm, tường hồng đất, bầu trời xanh, màu xanh cô-ban và xanh lục đặc trưng của đồ gốm.
Nếu làm chủ đề về cửa thì sẽ có rất nhiều “nguyên liệu” để nói chuyện ở đây. Hoạ tiết, hoa văn, chi tiết, vật liệu, hết sức phong phú.
Đây là cửa của một khách sạn nhỏ.
Nhà này có vẻ là một “đại gia phố cổ”, vì cái cổng gỗ chạm khắc khá cầu kỳ, hộp thư được làm tỉ mỉ, và chi tiết tường rào chạy một vòng khá rộng.
Ba đứa hết sức phấn khích và hạnh phúc, vui muốn khùng luôn 😀 Hôm nay tôi mới thấy mình thực sự đang dạo chơi ở Maroc.
7h sáng, đói quá nên bọn tôi vòng về khách sạn dù biết 8h mới có đồ ăn sáng. Lúc đầu định ăn sáng trên sân thượng, nhưng tiếc là cái riad này ko đầu tư chút nào cho sân thượng. Chỉ có cái cây olive xinh xinh này.
Bữa sáng được dọn ra sớm bởi cậu bé làm bảo vệ ở đây. Cậu ta trẻ măng, nét mặt Ả rập đẹp muốn xỉu. Thấy được khen đẹp trai, cậu phấn khởi một cách rất ngây thơ. Đồ ăn có 3 loại bánh với 3 loại bột khác nhau, mỗi đứa thích 1 loại (may quá), mứt, bơ, trứng ốp la khá khéo, nước cam thần thánh. Nói chung không có gì để chê, nếu ko nói là perfect 🙂
Chỗ bọn tôi ở ngay gần Medina Square, từ quảng trường đó dẫn tới nhiều địa điểm tham quan. Bọn tôi chọn Palais de Bahia, cách nhà khoảng 20 phút đi bộ. Nhưng phải đi 1 vòng mới tìm thấy lối vào. Bước vào trong thấy không khí thơm mát mùi hương thảo. Cây hương thảo được trồng một cách hào phóng thành hàng rào bên đường, cành lá rất khoẻ, mùi thơm mạnh mẽ hơn hương thảo tôi gặp ở VN. Hoa hồng ở đây cũng vươn rất cao, cánh hoa hơi hoang dại chứ ko điệu như hoa hồng Úc.
Hương thảo chen lẫn với cúc dại.
Hoa hồng.
Cung điện đẹp. Có những lúc từ một hành lang nhỏ ùa ra những không gian thoáng đãng. Có những phòng nhỏ bí ẩn không biết được sử dụng làm gì. Cây cối được sắp xếp một quy củ nào đó rất phóng khoáng. Và đây cũng là địa điểm lý tưởng để… chụp ảnh. Đi với đám bạn gái có lợi nhất ở khoản này, các bạn sẽ hết sức nhiệt tình chụp cho nhau.
Những khoảng không gian bất ngờ.
Cây cối hết sức dễ thương.
Những màu xanh yêu thích của tôi.
2 đứa đi cùng pose hình rất chuyên nghiệp, tôi ko đú được. Bù lại tụi nó rất tâm huyết tìm ảnh đẹp cho tôi 😁.
Và mèo, mèo ở khắp nơi.
Tôi đặc biệt ấn tượng với bé mèo đen này, dáng ngồi quý tộc, mặt mũi rất thông minh. Khi Hải ngồi cạnh hỏi chuyện làm phiền, em nhẹ nhàng đứng dậy, đi tới vài bước tránh ra một chút, rồi lại ngồi xuống, xếp đuôi rất tao nhã, như là muốn ngồi một mình nhưng ko muốn tỏ vẻ khó chịu 🙂
Kết thúc Palais de Bahia, bọn tôi đi bộ ra Palais El Badii. Nhưng lần này ko được suôn sẻ, cái Google map làm bọn tôi đi qua đi lại vòng vèo mãi, phải hỏi đường mới tìm được đến nơi, thì cung điện đóng cửa. Nắng chang chang nên bọn tôi quyết định đến quán ăn ngồi nghỉ. Quán có khu vườn đẹp mát rượi, thật sự là bước vào quên hết mệt nhọc (sáng nay đi vậy mà cũng tới hơn 9 cây số).
Bữa trưa hoành tráng đầy thịt cừu và gà, chuẩn bị cho tour sa mạc ăn chay 3 ngày sắp tới.
Ăn xong buồn ngủ kinh khủng nên bọn tôi về nhà ngủ lăn hơn 2 tiếng đồng hồ. Chiều dậy lang thang ko mục đích cho lắm, nhưng cũng kiếm được bữa chiều ở quán Nomad. Khách ở đây hầu hết là tây. Ngồi rất dễ chịu, đồ ăn lại ngon. Chú thích nhỏ là trong lọ muối có lẫn gạo, khá là tinh tế.
Chiều tối 7h trời vẫn sáng, nhưng gió lạnh và mạnh dần, đi qua quảng trường phải quấn khăn. Những người bày bán đèn trên quảng trường bắt đầu thắp đèn lên, nhìn khá lung linh.
Đường về yên tĩnh hẳn. Mọi người lấy nước ra rửa chân tay ngay trước cửa, chắc do tới giờ cầu nguyện tối. Bọn tôi định đi chơi nữa, nhưng về phòng quá dễ chịu nên ngày hôm nay chắc sẽ dừng ở đây.
Sau hôm nay bọn tôi tạm thời có 3 kết luận. Thứ nhất, bọn tôi có vẻ hơi quá cảnh giác với người dân ở đây. Họ có chào mời mua đồ nhưng ko chèo kéo, nhiều người chào một cách thân thiện và vui vẻ chứ ko có ý vòi vĩnh gì cả. Họ chào linh tinh hết, Konichiwa, Arigato, Philippins, Indonesia, rồi khi chúng tôi bảo Việt Nam thì họ Nỉ hảo ngay và hai bên cùng cười, khá là vui.
Kết luận thứ 2, cả ba đứa đều ko thấy đồ ăn là quá ngon như một số review khen ngợi. Gọi là ngon thôi. Có thể do gu của TA và tôi thích đồ ăn giữ nguyên hương vị ban đầu, ít gia vị và chế biến hơn. Tóm lại ăn cho vui thì được nhưng ko thể sống ở đây được 😀
Kết luận thứ 3. Những con “ruồi” bám đầy lên đồ ăn làm bọn tôi phát khiếp hôm qua khi mới tới đây, hoá ra là ong địa phương 😀 Bọn nó nhỏ hơn và ko vàng như ong VN nên bị tiếng oan. Hôm nay tôi đã thấy một con ruồi Moroccan đích thực, cũng chỉ xinh xinh như ruồi ở VN mà thôi.