Năm nay đã hết cấp 1, lên cấp 2, nhưng Sao Nhỏ nhất định là các trẻ em học cấp 2 vẫn được Ông già Noel tặng quà cho đến lớp 8 (không biết thông tin này từ đâu ra). Để tránh việc con tự phát hiện ra vì chắc là nhiều bạn bè của con biết rồi, bố mẹ quyết định nói với con rằng Ông già Noel không có thật, tất cả những món quà xuất hiện một cách thần kỳ trong những năm qua đều là từ bố mẹ.

Sau phút ngạc nhiên ban đầu, anh bạn hỏi lại chi tiết các Noel, thấy bố mẹ giải thích được hết, thì anh bạn chấp nhận sự thật và phản ứng của anh làm bố mẹ bất ngờ, đó là… lăn ra cười vì thấy mình đã bị “lừa” một cách có tổ chức. Con nhớ lại mẹ cứ giục con nghĩ quà nhanh lên, trước tháng 11 kẻo Ông không kịp sản xuất, hóa ra là vì mẹ sợ ship ko kịp, và con lại cười nắc nẻ. Hóa ra bạn MQ nói đúng vì bạn đã thấy món quà được giấu ở trong nhà vệ sinh. Hóa ra thế này và thế kia.

Mẹ hơi lo lo con sẽ buồn. Nhưng không, cậu bé vui vẻ chỉ nhìn ra những thứ buồn cười trong câu chuyện này. Và cả bố mẹ và con cùng ngồi ôn lại những mùa Noel trước, con viết thư, rồi sáng sáng ngủ dậy chạy ra ngóng thư  trả lời xuất hiện trên cửa sổ, rồi năm nào con cũng thức chờ gặp ông mà đều bị ngủ mất. Những kỷ niệm tuổi thơ đáng nhớ của con và của cả nhà mình.

Sau cùng, anh bạn kết luận ngắn gọn và khúc triết: “Childhood ruined”. Làm bố mẹ cũng buồn cười.

Vậy là trong nhà chỉ còn em Bisou tin vào Ông già Noel.

Trong cái chậu cây nhỏ ở restroom của tòa nhà, có mấy viên sỏi bày cho có, chẳng theo idea gì. Thường tôi chẳng bao giờ để ý tới chúng. Nhưng hôm nay, tôi cứ cảm giác có cái gì đó dễ thương ở gần mình. Phải nhìn lại lần thứ hai, tôi mới thấy viên sỏi nhỏ đang cười này. Cái miệng cười là một cọng cỏ mỏng xíu rất tình cờ rơi trên viên sỏi. Viên sỏi trắng bình thường, nhưng khi cười, nó mang một gương mặt mũm mĩm và thật hiền lành, vui vẻ, hai mắt tít lại, cho dù có ai để ý tới nó hay không.

IMG_9779

 

Chúng tôi tới Israel vào mùa đông, do đọc nhầm 1 bài review nào đó nói tháng 1 là đẹp nhất ở đây 😂. Thực tế đây là tháng lạnh nhất, có mưa, và là mùa thấp điểm của du lịch.

Nhưng thật may mắn, những ngày chúng tôi ở đây nhiệt độ thấp trên dưới 10 độ C nhưng bầu trời xanh biếc, nắng chan hoà. Mưa chỉ là những cơn ngắn và khá ít ỏi. Hoa chưa nở rộ nhưng chim chóc bay đầy trời. Và đường phố vắng khách du lịch cũng khá hợp với kiểu đi chơi dềnh dang, ưa yên tĩnh của chúng tôi.

Và, sau cuộc dạo chơi 6 ngày ở 2 thành phố, tôi không chuẩn bị trước rằng mình sẽ rất yêu mến những gì tôi đã nhìn thấy, những con người tôi đã gặp. Không kể đến những phức tạp chính trị, những xung đột tôn giáo đâu đó, những gì tôi cảm nhận ở đây là bầu không khí sạch sẽ, thanh bình, yêu tri thức và văn minh. Tôi thích ý nghĩa của ngày Sabbath, ngày thứ 7 hàng tuần mà người Do Thái thực hiện cả nghìn năm nay, là ngừng hết mọi hoạt động và chỉ nghỉ ngơi cùng gia đình. Tôi thấy đồ ăn địa phương rất ngon và tốt cho sức khoẻ. Tôi thích vật liệu đá trắng đơn giản và phổ biến ở đây. Tôi thích hình ảnh mọi người đọc sách bên bờ biển. Cái gì cũng thích, giống y như câu “Yêu ai yêu cả đường đi” vậy 😊

8E187EC9-58F8-47E7-8A7C-D6AEA3BEB64B

Một con đường chính ở Jerusalem, có đường tàu điện chạy qua. Nhà cửa ở đây đều thấp tầng, và hầu hết đều chỉ một màu đá trắng ngà. Anh tour guide người Israel nói rằng loại đá lime stone này bắt đầu phổ biến từ thời Ottoman và được ưa chuộng vì nhìn giống như vàng.

 

9ABC72EB-56A9-46CC-A3A6-38F340F0A6AE

Cây đàn piano bằng bê tông đầu tiên trên thế giới. Âm thanh của nó có vẻ không trong trẻo bằng đàn thường, nhưng vẫn rất hay. Và thường xuyên có người ngồi chơi và hát ở đây.

EAFF6324-2F04-45EF-A264-5498627B1F2D

Cây đàn piano ở ga trung tâm Jerusalem. Cô gái này đang đàn một bản nhạc hay đến rơi nước mắt. Âm nhạc và những nhân viên an ninh đeo súng ở đây quả là một sự kết hợp lạ lùng.

943BB32A-915D-4E2E-BD35-438D9998143A

Wailing Wall / Western Wall – bức tường Than Khóc, nơi cả nghìn năm qua, người Do Thái đã tới đây than khóc về ngôi Đền Thiêng bị phá huỷ, về đất nước quê hương đã bị mất.

9F7C4650-9AB9-4089-A906-EAA10D0C43C4

Thánh đường Đá trên Núi Đền. Ngọn núi này tương truyền là nơi Chúa trời tạo ra trái đất. Mèo hoang ở khắp nơi, và chúng đi lại hành xử như là chủ nhân nơi đây vậy.

57B2665F-4E05-455A-A0EC-854E91616AEA

Vị trí tôi đang đứng là điểm giao nhau của 4 quarter trong thành cổ: Thiên Chúa giáo, Hồi giáo, Do Thái giáo và Armenian. Xa xa là Thánh đường Đá, tháp chuông nhà thờ, mái vòm các thánh đường. Một vùng đất tôn giáo kỳ lạ.

48EFEBAC-CF81-4A36-999A-8B929A163101

Một cuốn sách đặc biệt, có 1250 trang, mỗi trang chỉ là những chữ Jew lặp đi lặp lại, mỗi chữ Jew tượng trưng cho một người Do Thái đã bị giết hại trong thảm hoạ Holocaust. 6 triệu người. Con số thật là khủng khiếp!

2FD17BDB-CDB2-4AAF-A866-745942072997

Nhà thờ Thiên Chúa có trang trí thần tiên nhất tôi từng tới. Nằm ở khu của người Armenia.

23D1C51D-FE0C-416F-8C0D-026F37A04AA2

Nơi đây từng là một cái chợ thời La Mã chiếm đóng. Hiện giờ người ta nhắc lại thời kỳ đó bằng những bức tranh tường. Đi trên con đường phía trên là các rabbi, hình ảnh phổ biến ở Jerusalem. Rabbi là những người gìn giữ và nghiên cứu giáo lý Do Thái một cách bền bỉ suốt mấy trăm thế hệ, từ thời cổ xưa tới nay.

8C39E150-338D-4AEF-A712-B716D8561427

Người dân ở Israel rất lịch sự, đáng yêu. Dù an ninh đeo súng đi đầy đường nhìn có vẻ hầm hố, nhưng chỉ cần dừng lại giữa đường hơi ngơ ngác là lập tức có người tới hỏi có cần giúp gì không. Họ sẽ hỏi bạn từ đâu tới và sẽ niềm nở: Welcome, welcome.

99C04705-860D-4E2E-B8A5-AFDEF41410DB

Tel Aviv là một thành phố khác hẳn, nhộn nhịp hơn, nhiều tháp cao tầng, nhiều xe ô tô trên đường. So sánh hơi khập khiễng thì Tel Aviv khác Jerusaem như Sài Gòn khác Huế vậy.

948757E1-4DB8-4095-A804-54DD2216A2A4

Một đường bờ biển dài được quy hoạch rất sạch sẽ, trang nhã.

7D2C6131-2438-4BB4-80F9-5B95C07F9901

Cứ cách vài trăm mét sẽ có một “combo” hình bán nguyệt bao gồm quán cafe, phòng tắm, thay đồ ở dưới, trên mái là một sân nhỏ ngắm cảnh và đọc sách như thế này.

4B43A77C-A6A7-4C9E-A20E-D651352A99AD

Tel Aviv cũng có một thành cổ rất đẹp, thành Jaffa có tuổi đời hơn 2000 năm. Hiện giờ đây là một quần thể du lịch với nhà hàng, shop lưu niệm, các điểm nghỉ ngơi, flea market và cả nhà hát. Mọi hoạt động ở đây đều diễn ra nhẹ nhàng, không cảm thấy sự “làm phiền” tới di tích đặc biệt này.

5D577E35-361B-4E7E-9165-7CD2DD9662A4

Flea market, nhiều hàng hoá, khá ít đồ Trung Quốc.

2AFDF1AE-DE10-4F86-A390-E2A8545CBC55

Và bọn mèo cũng tung hoành khắp nơi.

E58CBF0C-35B7-474F-8497-3ED5BCB1B98D

Khu Neve Tzedek. Nhìn đơn giản nhưng là một khu phố rất dễ thương với cỡ khoảng 100 cửa hàng được design trau chuốt. Hơi giống Zone 9 của HN ngày trước hoặc khu 3A Tôn Đức Thắng ở SG, nhưng rộng rãi, ngăn nắp và cao cấp hơn.

46BD5D34-5836-49B9-AD75-89F5B720E2ED

Một sáng mưa, mây mù bay cả vào cửa sổ ở Tel Aviv. Nhưng khi tạnh mưa trời lại sáng bừng xanh biếc.

5A015750-413E-4869-AF8E-BF27B64536F4

Một bữa trưa dọc đường rất ngon. Đồ ăn ở đây thanh nhẹ, có vị chua dịu dịu, và rau gia vị thì thơm đặc biệt. Tôi quên ko chụp món falafel là đậu gà viên, chấm với xốt humus, cũng rất ngon và healthy. Bạn nhỏ của chúng tôi ko hề thích rau củ và đồ chay, mà sang đây rất hào hứng với những món gần chay này.

4005728E-BEF1-4377-B0BB-869173B5FFE4

Chúng tôi có hẹn với 1 người bạn ở Ceasaria, cách Tel Aviv 1 giờ xe hơi. Ở đây có 1 khu di tích cổ nằm bên bờ biển, có từ thời La Mã, được khai thác thành khu gallery, nhà hàng. Mùa vắng khách nên rất thanh bình.

64547232-E627-475E-856A-803BF0E8262F

Một ngôi sao gắn trên sàn gỗ của khu cảng.

111CFE79-8A1D-4305-A324-5B7FAC453716

Và cảm ơn hai tình yêu đã ở bên tôi, ôm hôn tôi mỗi ngày và cùng tôi thong thả dạo chơi ^^

Họ đang ăn sáng chuẩn bị cho một show diễn tại một đền thờ cổ. Những tướng quân và nương nương tranh thủ vừa trang điểm vừa ăn mỳ. Mũ miện đội vào rồi, nhưng có khi trang phục ở dưới vẫn là quần áo đời thường.

Tôi nhìn thấy một chị hơi lớn tuổi, đội mũ miện nương nương, mặc quần áo lửng. Nhìn chị hơi phốp pháp, đơn giản như một bà nội trợ có thể dễ dàng bắt gặp trên đường phố, trong một khu chợ bất kỳ. Chị đã xong bữa sáng và đứng lên khởi động. Và khi chị đưa tay lên, nghiêng người trong một động tác nào đó, hát một câu thoại cổ, bỗng nhiên không khí xung quanh chị khác hẳn. Động tác sân khấu đó hẳn chị đã thuộc làu, đó là một cử chỉ kiêu hãnh, cao quý của một nhân vật quyền uy và đẹp đẽ xa xưa. Những đồ đạc lộn xộn xung quanh chị như không còn nữa, và mũ miện như được sinh ra dành cho mái đầu chị. Quanh chị vụt sáng lên thứ ánh sáng của nghệ thuật. Chị không còn là một bà nội trợ, một phụ nữ trung niên bình thường, mà là một nghệ sỹ trong vở diễn của mình.

IMG_5711

Ở một khu khác, có 2 cô gái đang ngồi trang điểm cùng nhau. Một cô quay lưng lại tôi không thấy mặt. Còn đây là gương mặt cô còn lại. Cô có đôi mắt dài, cái miệng với khóe môi cong rất đẹp. Mọi người cứ chụp ảnh, còn các cô cứ bình thản thoa phấn, bôi son. Và tôi cũng thấy cô thật hợp với cái mũ miện và bộ váy áo rực rỡ này.

IMG_5719

Người ta cứ dùng từ “phường chèo” như một cách nói hơi coi thường, nhưng nghệ sỹ dù hàn lâm hay bình dân vẫn là nghệ sỹ. Có lẽ đã theo nghiệp này, trong người họ chảy một dòng máu khác khiến họ khác biệt với người thường.

Nếu trên đời có một tình yêu nào trong sáng, bền bỉ, mãnh liệt, thì có thể kể đến tình yêu của Bisou với bố, mẹ và anh. Đặc biệt là với mẹ. Một em bé cún bé tí tẹo, mà sao có nhiều yêu thương đến thế. Em luôn tìm cách ở gần mọi người, dựa vào, thơm tay thơm chân, kéo tay người lớn lại đòi vuốt, lẽo đẽo đi theo người không biết mệt mỏi. Ai đi đâu về em cũng ra đón, cho dù em đang ngủ say hay đang chơi. Với mẹ thì em dụi mõm vào chân mẹ, nằm lăn vào lòng mẹ. Mẹ bỏ giầy, bỏ túi, đi vào giữa nhà là em đi theo, và lại lăn vào lòng. Thấy mẹ là em bé cứ lên đòi bế đã, nếu nóng quá nhảy xuống thì tính sau, nhiều khi bám mẹ khá là phiền.

Bisou không bao giờ giận dỗi, không cáu gắt với ai cả, em chỉ yêu thôi. Em không bao giờ cắn ai cả. Chỉ có duy nhất một hôm em đang mải ăn mà mẹ cứ kéo em ra để lau mồm, em lỡ cắn nhẹ vào tay mẹ – lần đầu tiên trong cuộc đời 20 tháng của em. Ngay sau đó em bé biết lỗi ngay, nhìn mẹ với ánh mắt rất tội nghiệp, ngồi dựa vào mẹ, khi thấy mẹ cười thì em mới đứng lên ăn tiếp.

Hạnh phúc lớn nhất của em là một cái sofa đầy đủ: bố, mẹ, anh Sao Nhỏ, Bisou. Lúc đó em sẽ ngủ rất ngon lành hoặc nằm yên thật thư giãn.

Thỉnh thoảng Bisou ngước đôi mắt nâu sáng ngời nhìn mẹ, nhìn lâu lắm, ko biết em định nói gì. Hai mẹ con nhìn nhau, nói chuyện, mẹ ôm em trong lòng một lúc, cái chân cái tay em thật thoải mái, yên tâm không đề phòng gì hết, người em cuộn thành một cục len đen ấm áp. Những lúc đấy mẹ thấy mình thật may mắn vì có em để yêu và được yêu nhiều như vậy.

IMG_5544.JPG

Những gương mặt trong hai tấm ảnh này là những người bạn rất yêu quý của tôi, đã cùng tôi đi qua thời sinh viên và hậu sinh viên sôi nổi và đầy hoa mộng. Cuối cùng cũng có một lần chúng tôi gặp được nhau, dù còn thiếu mấy bạn nhưng vẫn là đầy đủ nhất có thể trong vòng hơn mười năm nay. Tăng 1, tăng 2, 3, rồi đi với nhau tới tận tăng 4 vì không thể thiếu “truyền thống” lê la Hà Nội buổi đêm, ngồi bệt ở đâu đó, dưới vòm cây, hít thở bầu không khí yên tĩnh của đêm Hà Nội, nói những câu chuyện lúc nghiêm túc, lúc nhảm nhí, cười như chưa bao giờ được cười. Xung quanh là tiếng cười nói lao xao của những cú đêm khác, tiếng rồ ga của vài nhóm trẻ trâu phóng xe máy giữa phố, và tiếng rì rầm thanh bình của Hà Nội dấu yêu.

Được ngồi đây với các bạn, nhìn những gương mặt vừa quen thuộc vừa nhuốm những nét nắng gió xa xôi hơi lạ lẫm, tôi nhận ra giữa chúng tôi, qua bao năm xa cách, vẫn là tình bạn thân thiết đó, thứ tình cảm trong lành đã hình thành từ những tháng năm vô tư, tươi đẹp nhất của tuổi trẻ. Dù một năm, ba năm hay mười năm đã trôi qua, những câu chuyện vẫn lại tiếp tục như mới chỉ dừng lại năm trước, tháng trước. Và chúng tôi có thể tranh luận, bàn tán, hay thoải mái im lặng, thoải mái buồn ngủ hay ngáp dài khi ngồi với nhau, được mặc nhiên tha thứ bởi sự bao dung hào phóng của tình bạn trẻ trung xa xưa đó.

Cuộc gặp nào rồi cũng tàn, rồi nuối tiếc khi phải chia tay, rồi xem lại ảnh, comment trêu chọc đùa vui cho đỡ nhớ. Nhưng tôi biết, khi nào gặp lại, dù là sau bao năm tháng đi nữa, đó vẫn sẽ là sự nối tiếp của những câu chuyện tuổi trẻ bất tận và bền bỉ không bao giờ suy xuyển.

Tôi mượn cái tên tiểu thuyết của Modiano, “Ở quán cafe của tuổi trẻ lạc lối”, vì tôi thích dư âm thanh xuân của cái tên đó. Chúng tôi có trà đá thay vì cafe. Những quán trà đá đơn sơ vỉa hè là nơi chúng tôi cất giấu tuổi trẻ của mình, là nơi những bộn bề cuộc sống, những lạc lối trở nên mờ nhạt, một nơi chốn của vô tư lự và bình yên.

321EA810-7368-46EE-B6B6-26B7096B03E5.jpeg

Sáng nay một người bạn bất chợt gửi tôi một cái hẹn đi nghe nhạc, lúc 9h tối. Thường ngày giờ đó tôi đã chuẩn bị đi ngủ rồi. Tôi hơi chần chừ rồi nhận lời vì tôi chưa đi nghe nhạc ở Sài Gòn bao giờ, mặc dù đã sống ở đây 4-5 năm. Tôi cũng nhận lời do người bạn của tôi rất xinh đẹp, stylish, tính cách sôi nổi, nghệ sỹ, nhiều lúc tôi cảm giác cô ấy rất bốc đồng và đang mơ mộng ở đâu đó lạ kỳ, tôi rất thích những người rực rỡ, sống hết mình như vậy.

Tôi ra khỏi nhà lúc trời mưa rả rích. Sài Gòn có thể mưa lớn sầm sập rồi qua ngay, hoặc là mưa nhỏ mà mãi không tạnh như tối nay. Bạn tôi hẹn ở Acoustic Bar vì cô ấy hay thường đến đây. Nhưng lúc đến mới phát hiện ra toàn tụi thanh niên rất trẻ, ăn mặc đơn giản, ngồi chen nhau quanh cái sân khấu nhỏ có 2 ban nhạc cũng phong cách như vậy. Nhìn lại mình thấy đã trót lên đồ, 1 đứa đồ ren 1 đứa hở vai, nên bọn tôi chuyển sang Park Hyatt. Ở đây thực sự là một không gian vô cùng thích hợp. Không khói thuốc, không đông người ồn ào, có chút nhạc live, nội thất thì trang nhã. Đây là quán bar tôi thích từ hồi mới vào SG, khi đi làm về qua nhìn thấy mấy cái đèn bằng thủy tinh đúc thả xuống rất lung linh.

Và ở đó chúng tôi có cuộc nói chuyện bất tận với những đề tài hết sức phụ nữ, hết sức đàn bà, đầy sức sống như cây cỏ vậy. Có thể do trời mưa, do tháng Sáu, do chúng tôi vừa trở về từ những chuyến đi chơi xa. Hoặc có thể khi thức khuya tôi hay rơi vào trạng thái tỉnh táo trong suốt đặc biệt của tôi, giống như bước vào một căn phòng hay một khu vườn của riêng tôi. Một quý ông hơi lớn tuổi, mặc sơ mi trắng, bụng bự, ngẫu hứng lên hát “The house of the rising sun”, giọng hay và trẻ trung đến rơi nước mắt.

Những cuộc nói chuyện thế này nhắc cho tôi một cuộc sống đầy những yêu thương, đau khổ, khát vọng, những ràng buộc, hay tự do rong chơi. Giống những chuyến girl trip, nó cho tôi một năng lượng tươi mát, sinh động không có ở những mối quan hệ khác. Tôi cảm thấy hạnh phúc về mọi thứ: âm nhạc, ánh sáng, màu đen tôi mặc, mái tóc của tôi, màu son tôi mang, cái túi nhỏ tôi đặt lên mặt quầy bar, về cơn mưa đang rơi ướt mặt đường ngoài kia.

Tôi biết ngày mai tôi sẽ đi làm như những ngày thường, và nghe đi nghe lại “The house of the rising sun”.

Năm đầu tôi tập 3-4 buổi/ tuần. Gần 2 năm nay tôi tập hàng ngày, 4 buổi có giáo viên, 3 buổi còn lại tự tập theo 1 bài duy nhất học được của thầy giáo cũ. Một nửa số ngày là tôi thức dậy khá khó khăn vì rất thèm ngủ tiếp, nên phải áp dụng chiến thuật là không suy nghĩ gì hết, cứ trèo ra khỏi giường, vệ sinh buổi sáng, thay đồ, trải thảm ra tập. Như một cái máy.

Nếu có gì làm tôi tự hào về quá trình học yoga, thì chính là kỷ luật hàng ngày đó. Nhờ nó mà tôi cảm nhận những thay đổi nhỏ xíu của từng phần cơ thể, sự thích ứng của cơ thể với những động tác đã tập đi tập lại cả năm trời. Mỗi ngày lại là một khám phá mới về một vùng cơ, về sức chịu đựng của vai, tay, hay chân, về hơi thở, hay về sự khó bảo của những vùng khớp lì lợm. Có những ngày cũng chẳng có gì mới. Nhưng tôi vốn là người có thể chịu được, hoặc thậm chí enjoy sự lặp lại đơn điệu và tỉ mẩn của một loại công việc nào đó. Và cứ như vậy 3 năm trôi qua.

IMG_5522

Động tác xoạc dọc trên không này, tôi có thể làm từ cách đây 3 năm. Nhưng mãi tới gần đây, tôi mới hiểu cách điều khiển vai, lưng, đầu gối. Chân trái của tôi vẫn mềm hơn chân phải rất nhiều, một bên 8 điểm một bên chỉ được khoảng 6 điểm. Lưng trên của tôi vẫn cứng do cơ địa nên đường cong lưng chưa thật là đẹp.

 

7B1EB13B-E517-4700-82A0-8F41904C8CC4.JPG

Động tác bồ câu. Hình bên trái cách đây 3 năm là thầy giáo phải khá vất vả giúp tôi nắm được mũi chân, và lúc đó đau lung tung hết cả. Bây giờ tôi dễ dàng tự làm một mình, và nhận biết được mình đang đau ở đâu, nhiều hay ít.

 

IMG_5555.JPG

Động tác cây cầu. Tôi biết mở xương ức hơn, thả lỏng cổ, duỗi thẳng được gối, vì thế lực sẽ dồn vào lưng trên. Với cái lưng bướng bỉnh của tôi thì động tác này nếu tập nặng một chút là cả một thử thách. Nhưng tôi đã hiểu được cái lưng của mình phần nào để xoay sở cho nó.

 

IMG_5513.JPG

Động tác trồng chuối. Tôi cũng làm được rất sớm, sau 8 tuần bắt đầu tập yoga. Nhưng sớm mà không thật chuẩn. Cũng gần đây tôi mới biết cách nâng vai, siết bụng, siết hông và đùi để người vươn thẳng hơn nữa.

Một từ tôi rất thích ở các giáo viên yoga, là “cảm nhận”, hay “quan sát” cơ thể. Khi ở tư thế nào, thì cảm nhận về cơ thể, hơi thở của mình trong tư thế đó. Dù đau hay mệt thì cũng cần thở được, và thật sâu, chậm. Điều này giúp ích cho tôi rất nhiều trong cuộc sống. Tôi có thể bình tĩnh quan sát và tiếp nhận sự việc hơn trước, nếu có căng thẳng hay bấn loạn, thì thở sâu và đều đặn luôn hiệu quả đối với tôi.

Thật ra đối với bất kỳ điều gì, cảm nhận, lắng nghe bản thân luôn luôn cần được ưu tiên, vì bản thân mình là một đối tượng hết sức quan trọng, hết sức cần được quan tâm và được yêu 🙂

20-23/4

Những ngày ở Rome khá buồn vì mưa nhiều, và nhớ nhà. Ngày chúng tôi đến cũng là lễ Phục sinh, nhưng lo ngại về an ninh nên chúng tôi chỉ tới 1 nhà thờ nhỏ. Có thể tùy vào khu vực, nhưng tôi không thấy không khí Phục sinh bằng ở Florence. Cái nhà thờ ở trung tâm Florence chỉ cần đi từ phía xa đã thấy mùi Hương trầm thơm ngát, tiếng dương cầm vang ra từ cánh cửa khép hờ. Nên tới Rome tôi hơi thất vọng.

Ở đây có một điều giống Venice, là quá nhiều khách du lịch. Những địa điểm nổi tiếng đều đen nghịt người, nên không thể có được một tấm ảnh tĩnh lặng như trên những trang web du lịch. Đâu đâu cũng thấy những hàng người dài kiên nhẫn chờ để vào tham quan. Chúng tôi đi theo chỉ dẫn của một người bạn mới quen, đi vòng vòng bên ngoài, leo lên đồi nhìn xuống, hay chọn những địa điểm ít nổi tiếng hơn. Vì mưa nên đường ướt, và vốn đường phố cũng ko sạch lắm, nên tôi hơi thất vọng.

IMG_3257

Đấu trường Colosseum trong mưa.

IMG_3245

Quảng trường thánh Peter.

IMG_3251

Những kiệt tác ở Vatican. Tôi có thể dừng lại ngắm 1 bức tượng cả buổi cũng được.

Dù sao Rome vẫn đẹp, vẻ đẹp hùng tráng, áp đảo của một đô thành đã từng vĩ đại nhất thế giới. Những công trình bằng đá, những cây cầu bắc qua dòng Tiber, những bức tượng hay những chi tiết trang trí hoàn hảo, vẫn khiến tôi dừng chân rất lâu.

Và kem ở Rome cũng ngon tuyệt như ở mọi thành phố của nước Ý.

Chúng tôi rời Rome, kết thúc chuyến phiêu lưu đầu tiên tới nước Ý từ sân bay có cái tên thần thánh – Leonardo da Vinci Fiumicino. Tạm biệt những giọng nói Ý, bầu trời xanh, những cơn mưa ròng rã cả ngày, những bức tượng tuyệt mỹ, những ly kem luôn ngon dù mua ở nơi đâu.

 

 

18-20/4

Thành Firenze vĩ đại. Cảm giác như nghệ thuật cổ điển và hoàn hảo có mặt khắp nơi trong thành phố này. Chúng tôi thích thú dạo bộ đến mỏi rã rời qua các con phố trung tâm, dọc bờ sông Arno, đi qua cây cầu cổ có những cửa hàng bày vàng bạc tràn ra phố, đứng ngắm hoàng hôn trên sông. Thời tiết lúc chúng tôi ở đây rất dễ chịu, hơi lạnh và gió về đêm, ban ngày nắng lên trong trẻo, nên cái gì cũng thấy đẹp. 

Processed with RNI Films. Preset 'Kodak E100G v.2'

Bầu trời buổi tối của châu Âu phản chiếu xuống dòng Arno bình lặng.

IMG_3129

Có một buổi chiều, chúng tôi đứng rất lâu ở đây, nhìn hoàng hôn rực lên màu hồng lộng lẫy rồi tắt dần, và nói chuyện về tôn giáo. Những chiếc máy bay lướt ngang liên tục tạo ra những vệt sáng xướt qua nền trời như sao băng.

 

IMG_3097

Thành phố rộng lớn, những khuôn cửa cao đầy quyền lực.

IMG_3112

Nhưng cũng có những ngõ nhỏ cong cong xinh đẹp bình dị hơn.

 

IMG_3150

Trên đường phố có rất nhiều nhóm biểu diễn.

 

244199AA-26D2-4C7A-AA75-0C4475EA05BE

Tiệm bánh mỳ bò này ở ngay trong chợ gần chỗ chúng tôi ở. May mắn tìm được, và tôi chưa từng thấy bánh mỳ nào ngon thế, thịt bò mềm mà ko nát, có vị thơm đặc biệt: https://www.tripadvisor.com/ShowUserReviews-g187895-d1102305-r674098219-Da_Nerbone-Florence_Tuscany.html?m=19905

IMG_3183

Chúng tôi có 1 đêm ở Tuscany. Đoạn đường dốc gần 2 km kéo va ly quả là một sự kiện nhớ đời. Nhưng thời tiết chuyển nhiều mây, và thời gian di chuyển quá nhiều nên không thưởng thức được cảnh đẹp trong mơ nơi đây. Dù khá buồn ngủ nhưng bọn tôi cố gắng lên đỉnh núi nhìn xuống. Không như mong đợi.

IMG_3086

Chú mèo sứ của vùng Tuscany. Chú mèo có gương mặt hạnh phúc nhất trong cửa hàng 🙂

Florence là thành phố của nghề thủ công với rất nhiều thợ từ khắp nơi về học nghề da, đồ trang sức, đồ nội thất. Cứ sà vào bất kỳ một cửa tiệm nhỏ nào cũng sẽ thấy sản phẩm gì đó thú vị. Đây là tiệm trang sức với những món đồ rất lãng mạn. Tiệm nhỏ xíu, chủ tiệm đồng thời là nhà thiết kế và chế tác ngồi đằng sau cái quầy gõ gõ, đục đục, để khách thoải mái xem.