Archive

Dạo chơi

Chủ nhật. Nhớ mãi về cuối ngày thứ sáu vừa rồi, khi cùng bạn bè ăn tối ở một cái sân ngoài trời. Phải là ở đâu đó ngoài trời, thì buổi tối mới thật đẹp. 

Ở xứ phương nam nắng ấm này, hình như không có từ “mùa hè”. Không có cái bóng đêm hầm hập hơi nóng ban ngày không thể nguôi dịu. Không có sự mừng vui nhè nhẹ khi trời sắp vào thu. Tối nào ở đây cũng thế, cười xoà mát mẻ. 

Tôi vẫn gọi ly mojito quen thuộc. Mùi lá bạc hà ít gặp hàng ngày, nên lần nào uống ngụm đầu tiên tôi cũng hơi ngạc nhiên vì nó đáng yêu hơn tôi nghĩ. Mà có lẽ tôi cũng không nhớ về nó bao giờ. Đâu có tự dưng giữa ngược xuôi lại nhớ đến một ly cocktail. 

Những tối sau giờ làm thế này, tôi chỉ cần thêm ổ bánh mỳ mới còn thơm, món gì đó có lá gia vị, là có thể thấy đủ đầy hài lòng, đóng vai cái cây ngồi yên lặng nghe những tiếng nói. Ngồi ngoài sân rất ồn ào. Tiếng người, tiếng nhạc của mấy quán cạnh nhau trộn lẫn vào nhau. Tiếng quạt máy. Tiếng ly chén. Tôi nghe câu chuyện của những người bạn phương nam của mình, vẫn có vài đoạn mọi người nói nhanh tôi không hiểu. Thêm một ly gin tonic, tôi lại trượt vào cảm giác lâng lâng mà tôi rất thích. Như được bọc trong một cái kén trong suốt, lửng lơ giữa ánh sáng và tiếng động, từ trong đó tôi tha hồ quan sát bên ngoài. Thành phố này, những gương mặt này, sau gần một năm, đã quen thuộc nhưng vẫn mới mẻ, là những món quà đẹp mà tôi đang có được. 

Tôi có nghe đâu đó cụm từ “Hương mùa hè”. Với tôi thì đây, bạc hà, chanh, bánh mỳ, Chanel Chance vỡ vụn cuối ngày, mảnh mảnh thanh thanh trên một nền hương thị thành ồn ã, là tối mùa hè của tôi. 

Hôm nay mẹ áo trắng, con áo trắng đeo cái ba lô nhỏ, nắm tay nhau đi một đoạn phố. Giờ con đi nhanh, từ lâu rồi mẹ không còn phải kìm bước để đôi chân nhỏ của con bắt kịp nữa. Vỉa hè sạch, không gập ghềnh, bóng râm đổ mát theo mỗi gốc cây, mẹ cũng không phải chú ý xuống bước chân. Mùa này sáng nào cũng thoáng đãng. Mẹ chỉ thấy nắng trong xanh và bàn tay con nắm tay mẹ, không chặt mà cũng không thể dễ dàng tách rời. Từ bé con đã có thói quen nắm cả bàn tay người lớn, không như mẹ ngày xưa chỉ thích nắm ngón tay út của ông ngoại khi đi bộ. 
Những lần mẹ được nắm tay ông ngoại đi chơi mẹ đều không nhớ rõ. Chỉ nhớ cảm giác về bàn tay ấm áp của ông. Ông ngoại bà ngoại con ít thể hiện tình yêu bằng cái ôm cái hôn, nhưng cảm giác và mùi hương, hơi ấm từ ông bà, mẹ nhớ rất rõ nét, là niềm sung sướng, yên tâm được bên bố mẹ, là lòng tin bé thơ suốt đời không phai mờ không suy xuyển.  

Mẹ thích từng cuộc dạo chơi của bọn mình, tay trong tay, nói những câu chuyện xinh xẻo. Hôm nay bọn mình nói về những đôi giày, về Lego, về quán cà phê bên đường mẹ thấy đẹp con thấy không đẹp lắm. 

Tối qua bố ở Hà Nội với bà nội, chat với mẹ và con ở trong này. Mẹ – con lớn và mẹ – con nhỏ, muôn đời cứ âu yếm thế con nhỉ. 

Cái vỏ anh nhặt lên cho tôi, nó y như thế này. Một hình tròn dẹt, màu trắng canxi không chút ánh xà cừ, và một ngôi sao kỳ diệu ở giữa. Cả anh, cả tôi, cả Sao Nhỏ cặm cụi đi nhặt được 5-6 cái nguyên vẹn, cái lớn nhất bằng đồng xu, cái nhỏ nhất bằng cúc áo nhựa, nhưng cái nào cũng có trọn vẹn ngôi sao – bông hoa này. Cái vỏ giống như một khối cầu ép dẹt đến hết cỡ, đến nỗi không hình dung được con ốc bên trong như thế nào. Nếu nhìn thật gần, mới thấy được hình ngôi sao được tạo bởi những lỗ nhỏ li ti tinh xảo hơi dẹt elip, bé như mũi kim, xếp đều tăm tắp. Thoạt đầu tôi cứ nghĩ đó là một sản phẩm thủ công, nhưng chắc là không mũi dao nào của con người có thể tạo nên những lỗ nhỏ mỏng
và sắc nét đến thế. Tôi cứ tưởng tượng rằng, nước biển sẽ thu vào hay rút ra qua hệ chấm nhỏ tí ấy, tạo nên tiếng lào xào mảnh như tơ.

Thế nào mà lúc về, tôi bỏ quên cả đám vỏ trên mặt bàn gỗ. Người ta sẽ dọn dẹp, sẽ vứt đi mất thôi. Vì nhìn chúng như những mảnh vỏ ốc dẹt với màu trắng vụng về, cái ngôi sao trung tâm lại quá đỗi là mỏng mảnh.

 

2014-08-04 18.03.42-2

Không biết ai đặt tên hoa như thế nhỉ. Đâu cần đợi đến mười giờ, mới đầu sáng đã thấy hoa nở hết như những đốm màu tròn tím rồi. Hoa có sắc không hương lại chóng tàn, chẳng ai thương nhớ, nhưng màu tím đặc trưng vẫn rực lên mỗi sáng, hồn nhiên vui vẻ tận hưởng khoảng thời gian ngắn ngủi của ngày. Chẳng cần duyên dáng yểu điệu như ai, hoa chỉ có màu tím chất phác đó thôi, có mỗi cái dáng nho nhỏ xếp xếp cánh đó thôi.
Lâu lâu mới gặp lại, hoa mười giờ là một kiểu bạn cũ, xa không thiếu mà gần không thắm thiết, không phải chơi với nhau vì thật hợp nhau mà chỉ vì quý nhau. Những câu chuyện chung có thể ơ hờ nhưng lại có thể yên tĩnh ngồi bên nhau một sáng.
Mười giờ ngày xưa giờ thế nào… Không cần gặp lại cũng biết mười giờ vẫn thế, đang hết lòng vui tím bên hiên nhà đâu đó.

20140608-112730-41250314.jpg

Tháng Ba. Đôi lúc trời hơi hửng lên một chút, làm tôi quên ngay những ngày mưa dầm lê thê, những ngày mà nhìn đâu cũng thấy một vùng sương mù nằng nặng tẻ ngắt. Không mưa nữa thì mới ngắm nghía được phố xá.  Phố Đại La nhỏ xíu, xấu xí ngày nào tôi cũng đi qua, hai bên đường đều đặn mấy gốc cây khẳng khiu co ro trên vỉa hè chật hẹp. Nét xinh xắn duy nhất của con phố này suốt mùa đông chỉ là dãy cờ đuôi nheo vắt ngang, làm thế nào đó mà suốt mấy tháng, những lá cờ vẫn giữ được màu tươi của chúng. Tôi rất thích cờ đuôi nheo, cách trang trí đường phố cũ kỹ này có thể gặp trên nhiều phố xá ở miền Bắc, và ở đâu nhìn chúng cũng vui vẻ như nhau. Những miếng màu tam giác nhỏ nối nhau nổi bật trên nền xam xám xung quanh làm không khí ở gần chúng trong trẻo hẳn ra. Những ngày này, mấy cành cây gầy guộc trên phố bắt đầu bật lên những mầm xanh non, như mượn được màu sắc tươi sáng của các lá cờ bé xíu ấy.

Chợt nhận ra là suốt tháng Hai, tôi không đi đâu ngoài vài con phố quen thuộc. Ngày mưa dầm, phố nào cũng giống phố nào, luôn ướt sũng. Không phải những ô nước mưa trong trong của cơn mưa rào khoáng đạt mùa hè, mà cứ ướt bẩn lẹp nhẹp hết cả. Bước chân phố nặng rì. Chỉ khi sang tháng Ba, những ngày nắng đẹp mới bắt đầu nháy mắt hứa hẹn đâu đây, từ phía trên rất cao của tầng mây mù tháng giêng, với sắc trắng nhẹ nhõm của hoa sưa bắt đầu nở trên phố, và luồng gió ít hơi ẩm ùa vào cửa sổ.

Mùa đang chuyển rồi.

Tôi bị lạc mất cây bút mực xanh, cây bút chì vỏ nhựa trắng mà tôi rất quý. Nhưng tôi tìm được vài cuốn sách nhỏ hứa hẹn những suy nghĩ đẹp và mới mẻ cho tôi. Lúc này, khi đất trời chật vật chuyển nắng, tôi cũng có những cơn phấn khích như những con gió cuồng nho nhỏ, được đọc, được đi chơi, được mở cửa sổ mặc kệ tiếng ồn ào trên đường.

Trời mùa thu đẹp đến mê đi. Ngẩng đầu lên là một vòm cong xanh biếc, cái màu lam không thay đổi từ xa xưa mà năm nào trở lại cũng như mới mẻ.

Sáng trời đẹp, hơi lành lạnh. Tôi dậy chạy sớm, đủ thời gian vòng qua chợ mua cam cho anh bạn nhỏ. Đi làm không tắc đường, nhạc random đúng vào mấy bài tôi thích.  Chẳng mong gì hơn ở một buổi sáng đầu tuần.

Mùa thu tôi lại mơ có một ngày chỉ lang thang ở ngoài đường như thời còn vô tư lự. Buổi sáng thì để đi trong bóng râm mát lạnh, đi chán lại vòng ra ngoài nắng sưởi ấm. Buổi trưa mong được ngồi sau một khung cửa chấn song gỗ, ôm một quyển sách trong lòng và hóng ra phố. Chiều tối để được quàng khăn và đi không mục đích hết phố này sang phố kia, chìm trong hương hoa sữa đang lẩn quất khắp thành phố, trong mùi hương của những hoa đêm gì không rõ nữa. Càng về khuya đầu càng nặng dần, trong không khí len lỏi vài hơi buốt giá, nhưng cứ đi tiếp mãi như thế. Không cần biết hôm qua thế nào và ngày mai sẽ ra sao…

Chỉ biết là trời đang thu, đang xanh ngăn ngắt thế.

 

 

 

 

 

 

 

2013-07-05 09.59.50

Biển nơi này trong và xanh, đẹp đến thắt lòng.

 

089

Buổi sáng thứ hai chúng tôi ở đây hơi âm u, oi nóng. Nhưng cuối cùng nắng cũng lên.

117

Ảnh Sao Nhỏ chụp bậc thềm nắng

2013-07-05 08.33.11

Nắng chiều rực rỡ, chỉ muốn ở lỳ trong phòng này

1001792_10151691662436182_1561386478_n

Bình minh. Vịnh nhìn ra phía Tây nên bình minh muộn hơn. Mãi đến tầm 6h sáng những đám mây mới đón được ánh sáng.

 

 

2013-07-02 11.25.40

Nhìn từ máy bay, Đà Lạt xanh và có nhiều mảnh vườn nhỏ với những luống cây đều tăm tắp một cách tỉ mẩn.

Flowers

Xứ lạnh nên hoa nhiều và rực rỡ

2013-07-02 13.47.45

Tôi chưa ở trong không gian Pháp nào đẹp thế này.

2013-07-02 14.04.15

Mê mẩn bộ dao dĩa

2013-07-03 11.08.14

Thác Prenn. Anh lái taxi nói thác này còn giữ được trong lành, không ô nhiễm như thác Cam Ly, nhưng tôi vẫn thất vọng thấy nó quá nhỏ và bị chen chúc bởi bao nhiêu dịch vụ xanh đỏ.

2013-07-03 11.42.29

Từ cáp treo thấy Đà Lạt thật may mắn là còn nhiều màu xanh.

2013-07-04 06.26.54

Chụp vội trước khi rời Đà Lạt, lúc nắng bắt đầu xuyên qua lớp sương mù. Khi ở đây, tôi không nghĩ mình sẽ nhớ thành phố nhỏ này. Nhưng ngay lúc lên đường tôi lại thấy luyến tiếc vẻ dịu dàng thanh tao rất níu kéo của Đà Lạt.

 

Tôi quen với tiếng lao xao không ầm ĩ mà cũng không yên tĩnh của quán này. Tiếng người nói chuyện, tiếng máy xay cà phê, hương cà phê lúc đậm lúc nhạt không bị lẫn với mùi thức ăn như ở chỗ khác. Tiếng nhạc không rõ lời và giai điệu, để lấp những khoảng trống yên lặng (nếu thỉnh thoảng có thể có). Ở đây có thể gặp nhiều người, giản dị xuềnh xoàng cũng có, điệu đà diêm dúa có, cũng như thỉnh thoảng xuất hiện vài nhân vật trông rất kì lạ. Một nơi mấy chục mét vuông mà mỗi lần đến tôi lại gặp những người hoàn toàn khác, ấy thế mà cuộc sống ngoài kia còn đông đúc rộng lớn hơn bao nhiêu lần như thế.
Cho nên dù tôi có thể ở lì trong nhà, có cà phê, có đồ ăn, có sách vở, nhưng hàng tuần lại cứ phải đi một quãng đường dài đến đây. Để ngồi giữa một chút màu xanh cho nhẹ mắt, và lẫn mình trong sự nghỉ ngơi hơi lộn xộn của chốn này.